Bát Gia Tái Thế

chương 845

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Ông ta liếc Kỳ Ngọc Thư rồi ngó sang Lâm Lam và mỗi một người trong nhà họ Kỳ, thu hết vẻ sợ hãi trên gương mặt họ vào mắt, âm u lạnh lùng nói:

“Nhà họ Kỳ định bao che cho họ hả?”

“Ầm!”

Thành Cực An vừa dứt lời thì bỗng ra tay, linh khí điên cuồng xông ra theo một quyền như vũ bão của ông ta rồi đánh vào đùi phải của Kỳ Ngọc Thư.

“Rắc!”

Vào khoảnh khắc ấy, hầu như chẳng ai thấy được chân của Kỳ Ngọc Thư đã gãy! Giống như bị một đao chặt đứt! Trực tiếp mất mất một khúc!

Kỳ Ngọc Thư trơ mắt nhìn chân mình gãy, nhưng lại không thấy đau!

Quá nhanh!

Nhanh đến nỗi thần kinh của ông ta không cảm thấy đau, khoảng giây sau, Kỳ Ngọc Thư mới thấy đau đớn truyền đến, rồi kêu lên một tiếng, ngã xuống đất, mặt mày tái mét chẳng có chút máu.

“Ngọc Thư!”

Lâm Lam hoảng sợ, nước mắt không kìm được chảy xuống, trên người bà ta dính đầy máu bắn ra từ phía chồng mình. Mùi máu tươi như một cây kim bén nhọn đâm vào trái tim bà ta khiến Lâm Lam hết sức đau đớn.

“Tôi… không sao…”, Kỳ Ngọc Thư cố nén đau nhức, trong mắt tràn ngập tơ máu, run giọng nói. Nhưng ở trước mặt người phụ nữ của mình, ông ta vẫn cố cười.

Bên trong đền thờ, mọi người trong nhà họ Kỳ đều trợn to hai mắt nhìn.

Chỉ một chiêu…

Rốt cuộc Thành Cực An mạnh cỡ nào?

Ông ta cách Kỳ Ngọc Thư tận m đó!

Cách m mà một chiêu đã xử lý được kẻ địch…

“Cái chân này coi như là sự trừng phạt vì các người không nghiêm túc làm việc. Tôi chỉ đợi thêm giây, giây sau, nếu Kỳ Hàn không xuất hiện, vậy… tôi sẽ lấy thêm một cái chân khác của ông ta”, Thành Cực An chống gậy ba-toong, ánh mắt kiêu ngạo nhìn về phía mọi người trong nhà họ Kỳ.

Thực ra ông ta không cần gậy ba-toong, nhưng vẫn cứ thích cái cảm giác cầm lấy cây gậy như đang nắm chặt quyền lực trong tay, bá đạo nói:

“Nếu các người muốn chạy thì tôi khuyên hãy thu hồi cái suy nghĩ ấy đi. Bên ngoài nhà họ Kỳ đều là người của tôi và ông Chu. Đừng nói là một người mà ngay cả một con ruồi cũng không bay ra được nữa là…”

“Gia… gia chủ Thành…”, lòng Kỳ Ngọc Thư trầm xuống, trên trán lấm tấm mồ hôi: “Sao các người phải đuổi tận giết tuyệt như thế chứ?”

“Phụt!”

Kỳ Ngọc Thư vừa nói xong, một cái chân khác của ông ta cũng gãy luôn!

Hai cái chân dưới đùi đều bị chặt gãy.

“Á!”

Kỳ Ngọc Thư cuối cùng cũng không nhịn được cơn đau ấy, ông ta run rẩy, người nổi cả gân xanh.

Lâm Lam khóc không thành tiếng.

Mọi người trong nhà họ Kỳ không ai dám đứng ra nói chuyện, ra tay hay trả thù!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio