Chương
Đã muốn tìm chết, vậy thì chết quách đi!
Còn Thành Khuê Phong lúc này, vẻ phấn khích, kích động không gì sánh được hiện ra trên mặt.
Vốn lão ta tưởng mình không còn cơ hội giết Trần Đức.
Rốt cuộc, ai lại từ chối lời mời của Lục Phong cơ chứ? Toàn bộ ba thành phố Vân Bắc này, ai có thể, ai dám từ chối ông ta!
Ai ngờ được, thằng nhãi này lại chẳng biết tốt xấu, tâm còn cao hơn trời, vừa kiêu căng vừa ngạo mạn, thật con mẹ nó chứ… dám từ chối Lục Phong!!!
Đây đúng là tìm chết chứ còn gì nữa!
Lão mà không giết nó thì quá thẹn với lòng!
“Tôi cho ông thêm năm giây nữa, nếu còn không ra tay, vậy thì đến lượt tôi, một khi tôi đã ra tay thì có lẽ, ông không còn cơ hội để sống nữa đâu”, Trần Đức đột ngột nói, sắc mặt rõ ràng là không thiếu kiên nhẫn chút nào.
Kỳ Hàn sững sờ, lời nhắc nhở của anh ta dường như Trần Đức không để lọt tai nửa chữ!
Kỳ Ngọc Thư và người nhà họ Kỳ cũng ngu người, đồng thời dấy lên nỗi bi ai, vì sự ngông cuồng của anh mà nhà họ Kỳ một lần nữa bị đẩy đến bờ vực thẳm.
“Ha ha ha ha…”, Thành Khuê Phong cười to, vì giận quá mà cười, hai con ngươi nhìn Trần Đức chằm chằm, mối thù giết con giết cháu, giờ phút này đều chỉ còn là thứ yếu.
Trần Đức là người đầu tiên sỉ nhục lão ta như vậy, e là ngay cả đối thủ từng chiến thắng lão ta cũng chưa bao giờ sỉ nhục lão ta như thế!
Lão vốn tưởng rằng sống ngót năm thì tâm tính đã bình đạm, thản nhiên trước cuộc đời, ấy vậy mà hôm nay, lòng lão ta lại lần nữa dậy sóng, như ăn phải ớt siêu cay đốt cháy ruột gan, giận dữ ngút trời!
Đáng chết… đáng chết!
Thật là con mẹ nó… Đáng chết!!!
Trần Bát Hoang phải chết! Và bị chặt làm hàng ngàn khúc!
Trong lòng Thành Khuê Phong gào thét, sự giận dữ lộ rõ trên gương mặt, sát khí như hóa thành thực chất, chúng khủng bố như những cơn sóng thần khiến một số đứa trẻ của nhà họ Kỳ không chịu nổi trực tiếp quỳ xuống, hộc máu.
Ngay sau đó…
“Ầm ầm ầm!”
Thành Khuê Phong bèn ra tay, lão ta không cầm vũ khí, cũng không mang vũ khí đến vì theo lão ta một nhà họ Kỳ nhỏ bé không xứng để mình sử dụng vũ khí.
Thế nhưng, dù không có vũ khí thì cũng hết sức mạnh mẽ. Theo sự di chuyển cuồng bạo như vũ bão của Thành Khuê Phong, không khí xung quanh lão ta cũng dấy lên từng đợt sóng gợn tản ra bốn phía.
Khi lão ta ra tay, những bài vị trên bàn thờ trong nhà thờ tổ của nhà họ Kỳ cũng nổ tung rồi hóa thành vụn gỗ bay tứ tung khiến cả ngôi nhà trở nên bừa bộn.
Thật là đáng sợ!
“Đoản Mệnh Đao!”
Thành Khuê Phong giơ bàn tay lên, hóa chưởng thành đao. Cùng một võ kỹ nhưng khi được lão ta sử dụng lại khác biệt một trời một vực với Thành Cực An.
Rõ ràng Thành Khuê Phong chỉ giơ một bàn tay lên, nhưng khoảnh khắc ấy, nó giống như thật sự biến thành đao, tràn ngập sự đè nén, toát lên sự lạnh lẽo thấu xương như một thanh đao của thần chết, của một vị thẩm phán bổ xuống từ trên chín tầng trời.