Chương
Ông ta có tội với nhà họ Thành!
Khoảnh khắc, một Thành Khuê Phong luôn đứng trên cao ngạo nghễ nhìn đời, rốt cuộc cũng rơi nước mắt.
Hốc mắt đỏ bừng.
Lão ta hung hãn vận linh khí toàn thân cuồn cuộn, chuẩn bị liều một lần cuối cùng, bắt lấy một tia hy vọng cho nhà họ Thành.
“Nhưng mà…”
Ngay lúc lão ta định tung chiêu, đột nhiên, Trần Đức đổi giọng, lạnh nhạt nói:
“Ông, chắc chắn phải chết, nhưng tôi có thể để ông ngậm cười mà chết, đồng thời không liên luyện đến nhà họ Thành các ông, nhưng mà, ông phải trả lời tôi một vấn đề”.
Nháy mắt.
Thành Khuê Trung lóe lên một tia sáng trong mắt, linh khí vô tận, nhưng rất nhanh liền biến mất không còn tung tích.
Lão ta biết, cái gọi là liều một lần cuối cùng kia, tỷ lệ thành công chưa đầy một phần trăm triệu!
Lúc này, cơ hội lại đến trước mặt lão, lão không cần phải liều thân nữa.
Cái lão ta cần chỉ là nhà họ Thành còn tồn tại.
Chỉ vậy mà thôi!
“Cậu Trần, cậu nói đi, chỉ cần tôi biết, nhất định sẽ trả lời!”
“Tôi hỏi ông, Phương Tâm Ngọc sáu năm trước từng đấu với ông bây giờ đang ở đâu?”
Cái tên này vừa thốt ra, mọi người có mặt ai nấy đều sững sờ.
Ba thành phố vùng Vân Bắc, chỉ cần là người của những gia tộc ở ẩn đều biết đến cái tên này.
Mấy năm trước.
Người chỉ cần một chưởng đánh bại Thành Khuê Phong, chính là Phương Tâm Ngọc!
Ngoài một vài người như Châu Hồng Diễu, Kỳ Hàn, còn lại đều cảm thấy kỳ lạ, Trần Bát Hoang đột nhiên hỏi cái tên này để làm gì?
Thành Khuê Phong cũng ngây người ra thắc mắc.
Sau đó, lão ta đành lắc đầu: “Tung tích của ông ta làm sao tôi biết được? Nhưng mà, tôi nghĩ lúc này ông ta… có lẽ đang ở trong tỉnh Thượng Võ, sáu năm trước ông ta từng nói, vào kỳ tuyển chọn năm một lần của học viện Vô Song, ông ta sẽ dẫn đệ tử đến Vân Bắc tham dự!”
Thành Khuê Phong không dám gian dối nửa lời, cái chết gần đến, lão ta không cầu được sống, chỉ cầu có thể bảo vệ nhà họ Thành nguyên vẹn.
Kỳ tuyển chọn của học viên Vô Song chỉ còn không đầy ngày nữa, chắc chắn Phương Tâm Ngọc sẽ đến, Trần Đức không ngại chờ thêm ngày.
Anh nhìn Thành Khuê Phong không chớp, lạnh nhạt nói:
“Được, tôi hứa với ông sẽ không xuống tay với nhà họ Thành, về phần ông, tôi không có lý do gì để ông sống tiếp nữa”.
Trên người Thành Khuê Phong có sát ý, thứ sát ý này đã có sẵn từ đầu, đến bây giờ vẫn chưa hề mất đi.
Bởi vậy, Trần Đức không thể để lão ta sống.