Bát Gia Tái Thế

chương 878

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Ăn cơm xong, Diêm Mộng vội vàng lôi Diêm Thanh Nhã đi lựa giày cao gót.

Còn Trần Đức thì rời đi, đến trường tiểu học của Tử Hàm. Ngoài cổng trường, Giang Hồ Hải đang ở cách đó không xa uống trà. Mặt ngoài là uống trà, nhưng thực ra là đang bảo vệ Tử Hàm.

“Chủ nhân!”

Giang Hồ Hải đi về phía Trần Đức, kính cẩn chào: “Cậu đã về rồi!”

“Ừ”, Trần Đức gật đầu hỏi: “Trong khoảng thời gian tôi không ở đây, không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Ai ghen chứ, tôi nói cần lý do là cần một lý do”, ánh mắt Tống Ngữ Yên lóe lên, hừ hừ bảo: “Không nói được lý do nào là phải đổi tên”.

“Anh chỉ đơn giản là cảm thấy dễ nghe thôi”.

Trần Đức nhún vai, cạn lời nói: “Nói về hai loại khác trước đi, cái thứ hai có thể nói là cứu người trong dầu sôi lửa bỏng, trị được mọi bệnh ung thư giai đoạn đầu. Chỉ cần uống liên tục một tuần là được, không cần mổ hay hóa trị, mà chỉ cần uống thuốc thôi”.

“Tên của nó hử, anh cũng nghĩ xong rồi, gọi là Thiên Vũ đi”.

“Loại thứ ba có thể trị bệnh bạch cầu, bất kể giai đoạn nào đều được, chỉ là thời gian dùng thuốc khác nhau. Nó sẽ lấy tên em là Ngữ Yên”.

Theo mỗi một từ được anh nhẹ nhàng bâng quơ nói ra, trong lòng Tống Ngữ Yên cũng đã đờ đẫn và ngày càng hoảng sợ.

Không phải bởi vì tên, mà là vì tác dụng của hai loại thuốc đó!

Trị ung thư giai đoạn đầu và bệnh bạch cầu!

Đây là loại thuốc khủng bố gì vậy?

Chắc hẳn, một khi hai loại thuốc đó được bán ra thì sẽ khiến cả Hoa Hạ và thế giới phải giật mình hoảng sợ!

Ba loại thuốc ấy, bất kể loại nào xuất hiện cũng sẽ tô thêm một bút trong lịch sử văn minh nhân loại. Tập đoàn dược Thiên Vũ cũng sẽ nổi tiếng khắp nơi, trực tiếp trở thành tập đoàn sản xuất dược quốc tế.

Rốt cuộc thì y thuật của Trần Bát Hoang đã khủng bố tới trình độ nào rồi vậy?

Thế mà… thế mà lại nghiên cứu chế tạo ra được loại thuốc ấy.

Phải biết rằng, hầu như các quốc gia trên thế giới không lúc nào là không có người đang nghiên cứu chế tạo thuốc. Nhưng mà đến nay, vẫn không có tiến triển lớn nào về bệnh ung thư và bệnh bạch cầu.

Mà Trần Đức lại một mình nghiên cứu ra được phương thuốc ấy.

Tống Ngữ Yên tự nhận là thiên tài trong ngành y học, nhưng so với Trần Đức thì vẫn kém hơn rất nhiều.

Cô ấy đi đến trước mặt anh, cầm lấy mấy tờ giấy đó, trên giấy viết một số dược liệu, công thức phối hợp và cách sản xuất.

Hơn % đều là thuốc đông y, còn lại là một số thuốc tây và hóa dược.

Cô ấy cũng không nghi ngờ mức độ chính xác của nó, vì dù sao sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, trong lòng Tống Ngữ Yên đã sớm tin tưởng người đàn ông này vô điều kiện.

“Một khi hai loại thuốc này và mặt nạ kia ra đời thì chắc chắn sẽ tạo phúc cho dân và được ghi vào lịch sử y học, thậm chí là lịch sử thế giới”, gương mặt Tống Ngữ yên đỏ bừng, còn kích động hơn so với việc sẽ kiếm được hàng tỷ đô.

Cô ấy làm nghề y không phải vì kiếm được bao nhiêu tiền, mà là muốn cứu được nhiều người hơn. Có lẽ khi nói ra cái lý tưởng đó người khác sẽ không tin, nhưng Tống Ngữ Yên vẫn muốn bước tiếp trên con đường này và sẽ không hối hận.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio