Chương
“Đúng”, Trần Đức gật đầu: “Tôi vốn dĩ không muốn lại quan tâm tới cô nữa, chỉ là tình cờ nhìn thấy có người theo dõi cô, do đó mới tiến lên nhìn xem”.
“Tôi… tôi hiểu rồi”.
Diêm Mộng tối nay ôm theo vô vàn mong đợi mà tới, cô muốn bày tỏ với người đàn ông đeo mặt nạ, khiến đối phương hiểu được tâm tư và tình yêu của cô.
Những ngày không gặp được anh ta, một ngày mà ngỡ như cả năm.
Cô ta thực không ngờ tới, người này vậy mà là người bên cạnh cô ta.
Nó giống như một người đang tìm kiếm một thứ gì đó, lục kiếm cả căn nhà, thành phố, quốc gia, cuối cùng lại phát hiện ra thứ đó vẫn luôn ở ngay cạnh mình…
Cảm giác đó thật sự rất khó chịu, Diêm Mộng rơi vào trầm mặc, trong con hẻm u tối, thời gian như đông cứng lại, không một tiếng động.
Sau một phút, Trần Đức thản nhiên nói: “Thực xin lỗi, khoảng thời gian này khiến cô phải khổ cực rồi?”
“Không, không chịu khổ”.
Diêm Mộng cúi đầu, trong lòng cô ta hiện tại vô cùng rối loạn.
Lại hai ba phút đồng hồ im lặng trôi qua.
Cô ta bỗng nhiên ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Trần Đức: “Thực ra… thực ra, tôi cũng không thất vọng như trong tưởng tượng của anh đâu”.
“Hửm?”, Trần Đức ngờ vực.
Diêm Mộng cắn chặt răng ngà, khuôn mặt thanh tú thoắt cái đỏ bừng, lấy hết can đảm nói: “Cho dù sau lớp mặt nạ là anh, tôi cũng có thể chấp nhận!”
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, đầu óc Diêm Mộng đã xoay chuyển vài vòng.
Thực ra……
Thực ra Trần Bát Hoang cũng không có gì không tốt.
Ngược lại, anh còn ưu tú hơn hầu hết mọi người!
Nhỏ thì nấu ăn, lớn thì võ thuật, lại tới quan hệ sâu rộng, bất luận là năng lực cá nhân hay ngoại hình đều đã vượt qua % đàn ông trên thế giới.
Cô ta vẫn luôn không quá ưa thích Trần Đức, rốt cuộc nguyên nhân do đâu trong lòng cô ta hiểu rất rõ.
Bởi ngày đó.
Cô ta đã từng nhìn thấy Trần Đức và mẹ của mình là Diêm Thanh Nhã làm chuyện nam nữ ngay trong nhà bếp, thật ngượng ngùng và khó nói, nhưng suy cho cùng đó là chuyện rất bình thường.
Lúc ấy, cô ta vờ như không thấy, nhanh chân rời đi, nhưng trong lòng lại cảm thấy cực kỳ rối rắm, khó có thể chấp nhận được.
Tuy nhiên…
Trong suốt khoảng thời gian qua, Trần Đức không ngừng chứng minh bản thân, anh đã nhiều lần ra tay giúp đỡ mẹ và cô ta. Thật ra, từ tận đáy lòng, không biết từ lúc nào, cô ta đã dần chấp nhận anh.
Thậm chí, cô ta còn nảy sinh một cảm giác đặc biệt với Trần Đức. Có điều, cảm giác này rất mờ nhạt, người cô ta nghĩ đến nhiều hơn lại là tên hề áo đen.
Hôm nay…
Khi biết được tên hề áo đen chính là Trần Đức, sau một thoáng rối rắm, cuối cùng, cô ta đã thừa nhận với lòng mình.