Chương
“Rống!!!”
Hai thanh kiếm cộng hưởng một cách kỳ lạ, đồng thời phát ra âm thanh tựa như rồng ngâm.
Ngay lúc đó…
Trần Đức lảo đảo ôm Diêm Mộng lui về sau, phải lui gần mấy chục bước, anh mới có thể đứng vững được.
Còn cô gái kia…
Thì lại không hề hấn gì.
Quá mạnh!
Trừ phi liều chết đánh cược một lần, bằng không, e là Trần Đức không phải đối thủ của cô ta.
Cũng may…
Sau một kích này, cô gái kia đã dừng tay.
Cô ta đứng trong góc tối, tà áo dài màu trắng tung bay trong gió, mái tóc đen bóng rủ xuống ngang hông, khuôn mặt xinh đẹp mà lạnh lùng, trên tay cầm trường kiếm.
Cô gái kia lẳng lặng đứng đó, hệt như một ngọn núi băng sừng sững đối diện với Trần Đức.
“Cô là… Âu Dã Tư Linh”, Trần Đức nhìn thẳng vào cô gái, vừa thở dốc vừa nói.
Đó không phải là câu hỏi…
Mà là câu khẳng định!
Khẳng định %.
Đầu tiên, anh cảm nhận được hơi thở của kiếm Long Ngâm phát ra từ thanh kiếm của đối phương, thứ hai, cô gái trước mắt giống với mô tả về Âu Dã Tư Linh gần , phần.
So với Âu Dã Thanh Vũ thì … Cô ta lạnh lùng và cao ngạo hơn rất nhiều.
Cô gái này rất xinh đẹp, tú lệ, thoạt nhìn có khí chất của tiên nữ hơn em gái mình. Có lẽ là vì quanh năm luyện võ, làm bạn với linh khí, không nhiễm bụi trần cho nên mặc dù đang đứng trước mặt, nhưng hai người dường như đang ở hai thế giới khác nhau.
“Trần Bát Hoang, anh… thật sự không tệ, bởi lẽ ít có ai thuộc thế hệ trẻ chịu được / thực lực của tôi”, đôi mắt xinh đẹp của Âu Dã Tư Linh lạnh lùng đảo qua Trần Đức, sau đó đưa ra đánh giá.
Một phần mười ư?
Trần Đức có hơi kinh ngạc.
Sức mạnh vừa rồi chỉ là / thôi ư?
Anh thật sự rất bất ngờ.
Bỗng dưng, anh nhớ lại những lời mà Âu Dã Thanh Vũ từng nói về chị mình.
Cô ta là một thiên tài, một yêu nghiệt, mới ba tuổi đã được Côn Luân Hư đón đi.
Dù anh có mạnh hơn nữa, có là Luyện Đan Sư, có được nhiều người tán thưởng và sùng bái, mong muốn đả bại anh hoặc trở thành một người như anh, thì khi nhắc đến Âu Dã Tư Linh, gia tộc Âu Dã chỉ nói một câu: Có lẽ… hẳn là… miễn cưỡng… miễn cưỡng xứng đôi!
Trước kia, anh cảm thấy gia tộc Âu Dã đã thổi phồng Âu Dã Tư Linh quá mức.
Nhưng lúc này đây, Trần Đức mới thật sự nhận ra sự chênh lệch giữa hai người.
Chỉ là / thực lực thôi!
Một phần mười mà đã khiến cho anh phải dốc hết toàn lực mới có thể miễn cưỡng chống đỡ được.