Chương
Điều quan trọng nhất là Cổ Lâm chỉ là một người hầu, một người hầu mà thôi!
Từ đầu đến cuối, hắn đều gọi Cổ Thông Thiên là cậu chủ, cũng chính là nói, Cổ Thông Thiên, người vẫn luôn khoanh tay đứng nhìn kia còn mạnh hơn hắn ta?
Mọi người đều ngơ ngác, không hẹn mà gặp nhìn về hướng Trần Đức.
Lại phát hiện ra không biết từ lúc nào anh cùng Tiêu Mạn Y, Hạ Thiên Tuyết, Miêu Tiểu Thanh, Lâm Dao, bao gồm cả Tống Ngữ Yên đều đã biến mất, không còn bóng dáng nào ở hiện trường.
Cùng lúc đó, hình bóng của họ đứng trước cửa trung tâm Thế Kỷ cũng hiện lên trên màn hình lớn.
Trần Đức đi trước dẫn đầu, năm người phụ nữ xinh đẹp khiến người ta phải ngột ngạt kia tự nguyện theo sau, vẽ lên khung cảnh như các vì tinh tú vây quanh mặt trăng, kêu người khác không chú ý tới anh cũng không khó, là người đàn ông duy nhất trong sáu người thực sự là quá chói mắt mà.
Trần Đức đều đã đi ra ngoài, các ông trùm kinh doanh và giới thượng lưu tại hiện trường buổi họp báo cũng nhao nhao đứng dậy đuổi theo.
Sau một lúc, hàng trăm ông chủ lớn cùng nhau xuất hiện trước Trung tâm Thế kỷ, rầm rộ sôi nổi!
Họ tập trung lại với nhau tạo ra một áp lực vô hình từ kẻ bề trên, đám đông vây xem từ xa từng người đều không kìm được mà ngậm miệng khiến bầu không khí trở nên vô cùng an tĩnh.
“Các người không phải là muốn tìm tôi sao, tôi tới rồi đây”, Trần Đức ở phía trước liếc mắt nhìn hai người Cổ Lâm cùng Cổ Thông Thiên một cái, nhẹ giọng nói: “Thả người ra”.
“Mày chính là Trần Bát Hoang?”, Cổ Lâm nhìn anh chăm chú hỏi lại.
“Đúng vậy”.
Trần Đức gật đầu thừa nhận: “Thế nào, hai vị muốn dùng một người thường để uy hiếp tôi?”
“Hừ, ai thèm dùng lão khốn này để uy hiếp mày cơ chứ”, Cổ Lâm khinh thường buông tay, Trương Thiên Dương liền loạng choạng ngã xuống đất, lùi tới bên người Trần Đức: “Xin lỗi cậu Lục tôi làm việc bất tài”.
“Không sao”.
Khi đối phương phun ra bốn chữ Âu Dã Tư Linh, Trần Đức đã dự đoán được kết quả này.
Là người biết đến Âu Dã Tư Linh!
Vậy thì hai tên này ít nhất là tới từ tỉnh Thượng Võ.
Hoặc là nói có xuất thân từ Côn Luân Hư?
“Các người… tại sao muốn tìm tôi?”, Trần Đức quét mắt lướt qua hai người họ, giọng điệu thờ ơ, còn mang theo chút lạnh nhạt thản nhiên.
“Hừ, Trần Bát Hoang, có người muốn mày quỳ xuống dập đầu ba lần, quay về phía camera nói rằng mình sai rồi, không nên có ý đồ với Âu Dã Tư Linh, mày chính là một con lợn không xứng với cô ấy”, Cổ Lâm nhắm chuẩn micro, mặc ý ngạo mạn nói: “Chỉ có làm như vậy mày mới có thể sống tiếp”.
Vừa nói Cổ Lâm vừa lấy ra một chiếc điện thoại, bật máy ảnh quay về phía Trần Đức chuẩn bị ghi hình.
Lông mày Trần Đức khẽ nhướng.
Anh lười phải để ý tới Cổ Lâm mà nhìn thẳng vào Cổ Thông Thiên nói: “Là anh muốn tôi quỳ xuống sao?”
“Không phải”, Cổ Thông Thiên phủ nhận, trong mắt hiện lên vẻ kiêu căng bá đạo: “Nếu là tao, tao sẽ chém đứt ‘chân thứ ba’ của mày, khiến mày đời này không có cách nào động tới phụ nữ nữa”.