Công bằng mà nói, tấm thiệp này được làm rất hoa mỹ tinh xỏa vượt chỉ tiêu yêu cầu mà một tấm thiệp cần có. Nhìn phần viền được mạ bạc uốn lượn, họa tiết bìa được vẽ hình hoa hồng đỏ tươi đi cùng với màu bạc mạ khiến màu đỏ ấy có cảm giác tỏa sáng muốn nhảy ra khỏi tấm thiệp. Là một cô gái, đặc biệt là một cô gái yêu cái đẹp, thì nếu có một ai gửi cho tôi tấm thiệp như này, không chừng tôi sẽ đóng khung lồng kiếng và treo tới hết già, để còn có dịp khoe khoang với con cháu rằng thời trẻ bà mày được hâm mộ như thế đó.
Ấy là chưa kể, tấm thiệp còn được tẩm hương hoa hồng gần như nồng nặc nữa chứ.
Một tấm thiệp đẹp tới rỏ dãi như thế, mà Tôn Ngạo Dạ nói vứt là vứt ngay vào thùng rác không thương tiếc.
Duy chỉ bông hoa hồng, hắn lại đưa cho tôi.
- Nó có linh hồn lực không tệ. - Hắn nói, hờ hững như chẳng quan tâm ai là người gửi món quà rất dễ hiểu lầm kia. - Có ích cho em.
Và tôi cũng chả khách sáo, thực tình kể từ thời khắc nhìn thấy bông hoa thì tôi đã thòm thèm linh hồn lực ẩn trong nó rồi, hắn mở miệng vàng thì tôi cũng chả bạc đãi chính mình, nhởn nhơ làm một con yêu hoa chính gốc, gặm nhấm bông hoa từ gốc ra ngọn luôn.
Sau khi tôi ăn no vỗ bụng thỏa mãn, cũng là lúc bông hoa hồng kia tàn rữa.
Có thực mới vực được đạo, tôi vui vẻ lăn trên giường, chống tay nhìn hắn lau vũ khí, hỏi:
- Vậy, ai là kẻ dễ dàng tẩm một lượng linh hồn lực lớn như vậy vào bông hoa tặng anh chứ?
Tôn Ngạo Dạ có vẻ khá ưng con dao găm, hắn lau nó tới sáng bóng, vừa lau, hắn vừa trả lời:
- Khí tức tồn tại trên tấm thiệp và bông hồng quá ít.
- Ô, cao thâm vậy sao? - Tôi thích thú hỏi, liệu có phải là một đối thủ xứng tầm giết chết ôn thần trước mắt không nhỉ.
- Không quan trọng. - Tôn Ngạo Dạ hờ hững nói, từ ánh nhìn lạnh bạc của hắn, tôi nhận ra sự tự cao chẳng hề e sợ cũng như cuồng ngạo bất tuân, xem chừng hắn chả coi thử thách trước mặt ra gì rồi. - Cái ta cần biết đều nằm trên tấm thiệp rồi.
- A?
- Người phụ nữ đó chẳng lúc nào chịu yên ổn cả.
Xem chừng hắn biết đối phương là ai nha, thật sự là vận đào hoa tiến tới sao, ôi chao, thân là một nửa linh hồn của hắn, tôi phải cảm thấy áp lực, áp lực lắm đó.
Đúng đúng, phải cảm thấy như thế mới là hợp đạo nha.
oOo
Mỗi khi Tôn Ngạo Dạ hiệu triệu quỷ sai - cũng chính là Chu Ôn - tới để sai bảo, cũng là một lần tôi cảm thấy sợ hãi e dè trước sức mạnh ác quỷ.
Bạn phải hiểu rằng, trong lúc ánh trăng tối mờ, trời đất âm u không khí đìu hiu quạnh quẽ lan tỏa, dù cho bạn có đang ở căn nhà ấm cúng hay khách sạn hạng sang, thì cái cảm giác lạnh lẽo quét qua tóc gáy, chạy dọc sống lưng và buốt thẳng tới trí óc tuyệt chẳng thể giả vờ là chẳng có chuyện gì xảy ra cả…
Giờ đây, mọi sự cũng có thể miêu tả đơn giản như vậy đấy.
Không khí trong phòng, vốn được mở điện sáng choang, nhưng mỗi khi hắn hiệu triệu âm binh, luồng điện âm quá mạnh mẽ khiến luồng điện từ trong phòng không chỉu nổi áp bức, thoắt chốc vụt tắt. Trong không khí tối tăm mờ mịt, bóng người trắng toát dần hiện lên, mang theo khí thế áp bức cùng máu tanh khẽ nhỏ từ miệng, ánh mắt đỏ tươi hoang dại chẳng có tiêu cự lẩn khuất trong làn tóc trắng bạc lòa xòa. Người đó cất bước chậm chạp tới trước Tôn Ngạo Dạ, gập người chào khẽ, rồi cất tiếng:
- Có tin tức mới đây, thủ lĩnh.
… Con mẹ nó, lần nào nhìn cảnh này, tóc gáy tôi cũng dựng ngược lên, thiếu điều co giò bỏ chạy rồi, làm ơn xuất hiện bình thường chút được không hả, cho dù tôi biết là khi hắn hiệu triệu âm binh thì điện sẽ tắt rồi, nhưng mấy người cũng nên dùng góc độ bình thường đễ xuất hiện chứ, dù gì ở đây cũng toàn người nhà mà, lúc nào cũng lựa những góc u tối, làm ra mấy âm thanh giật gân rồi mới xuất hiện, thật chẳng coi phu nhân ác quỷ là tôi ra gì cả.
Vừa vuốt ngực, tôi vừa chăm chú nghe những tin tức mà Chu Ôn thu được từ bang Bò Cạp Đen.
- Xét chừng, chúng có vẻ rất bất ngờ trước màn ra tay của ngươi, một số tán đồng, số khác lại cho rằng như thế quá mạo hiểm và không biết mưu tính. Cũng vì vậy về việc cho ngươi gia nhập vào bang, chúng cũng mang hai tinh thần khác nhau như, một, cho ngươi gia nhập quân cảm tử, hai, cho ngươi gia nhập đội bảo vệ lão đại, và ba, không cho ngươi gia nhập, bởi vì quá nguy hiểm cho tổ chức. - Chu Ôn nhún vai, ra chiều không để tâm. - Tôi thì không có ý gì, nhưng đúng là quan điểm của chúng cho rằng gây chú ý như vậy không hợp với tác phong của một thế giới “ngầm”.
… Không thấy mâu thuân sao, thế giới ngầm mà toàn đi chém giết anh tài quốc gia, hỏi muốn ngầm cũng ngầm không nổi đâu.
Tôn Ngạo Dạ vốn đang ôm eo tôi, hắn vuốt nhẹ theo thói quen, cái vuốt như có như không này khiến tôi rùng mình, nhưng cũng hiểu rằng đây là hành động vô thức của hắn mỗi khi hắn có điều chi suy nghĩ nên không tiện trốn tránh cho lắm.
- Chưa đủ, - Tôn Ngạo Dạ lẩm bẩm. - ta muốn đẩy mâu thuẫn của chúng cao hơn.
- Và? - Chu Ôn cười khùng khùng, thật tình nghe giọng cười đểu giả đó mà tôi chỉ muốn vùng lên đạp anh ta một cái cho bõ ghét. - Ngươi vẫn sẽ gia nhập bang Bò Cạp Đen?
- Ha! - Tôn Ngạo Dạ khinh thường. - Bang Bò Cạp Đen là gì.
Ánh mắt hắn lóe lên sắc đỏ, sự khát máu và phấn khích trong hắn trào dâng, thậm chí lan sang cả tôi.
Vô thức, tôi cũng thở dốc, cảm giác như bản thân cũng muốn xông pha giết địch cùng với hắn vậy.
- Ta muốn, dục vọng, lòng tham, đam mê cùng căm giận của bọn chúng ngày càng cao. - Hắn cười lạnh, ánh mắt thoắt đỏ thoắt đen thẫm kia quỷ dị không nói nên lời. - Trà trộn vào bọn chúng, ta có thể khiến những thứ nhơ bẩn trong bọn chúng bùng nổ, sau đó trở thành món ngon cho chính ta.
- Ta chẳng cần như những ác quỷ khác, chỉ kích động chúng rồi nhàn nhã hưởng chút tâm tư xấu xa trích từ từng con người kia. Không phạm thiên đạo, nhưng chẳng có chút khiêu chiến nào cả. - Hắn ôm siết tôi, cái ôm chiếm hữu tựa như đang cố kiềm nén cơn kích động vô chừng của hắn. - Bọn chùng phải biết, bắt tay với ác quỷ, phải trả giá bằng tính mạng!
Tôi bần thần nhìn Tôn Ngạo Dạ, có lẽ tôi cũng đã đoán được “tuyệt” của hắn rồi.
- Vậy vẫn chưa đủ… - Vô thức, tôi bật thốt, trước sự ngạc nhiên của chính tôi.
Bắt gặp ánh nhìn của Chu Ôn và Tôn Ngạo Dạ, tôi cười khổ, gần đây tôi cảm giác không hiểu nổi bản thân nữa.
- Vậy còn… lòng thù hận, sự đau khổ, niềm thương xót? - Tôi nói, âm điệu trầm bổng và ngâm nga như hát, tới chính tôi còn cảm thấy kỳ lạ nữa. - Anh kích động dục vọng như lửa đỏ trong lòng quân địch, thế nhưng còn nhưng người mà chúng bỏ lại đằng sau?
Tôi mỉm cười, đứng dậy khỏi vòng ôm của Tôn Ngạo Dạ, quay lưng nhìn trăng sáng ngoài kia, lẩm bẩm:
- Vật cực tất phản, những kẻ cùng khổ ấy có thể bán linh hồn cho quỷ dữ chỉ để thoát khỏi hiểm cảnh. Nhất là… trong thời buổi rối ren lòng người lạnh lẽo này, khi mà chính đồng loại của chúng bỏ rơi chúng, nếu chỉ có chút thương tình chìa tay của chúng ta, bọn chúng có thể kháng cự sao?
Tôi xoay người, nở nụ cười ranh mãnh với Tôn Ngạo Dạ, nhằm che giấu sự lo sợ trong tâm tưởng:
- Cũng tương tự, vật thịnh tất suy, nếu chỉ kích động một bên, chẳng thể nào đủ phấn khích. Nếu hai bên đánh nhau, chúng ta ở giữa nhìn ngắm chiến trường đẫm máu, chẳng phải thích hơn sao?
Tôn Ngạo Dạ chăm chú nhìn tôi, ánh mắt hắn lấp lánh như sao trời, đoạn, hắn bật cười:
- Quả là một nửa linh hồn của ta, phu nhân của ta.
Hắn đứng dậy, ôm siết tôi vào lòng.
Tôi vùi mặt vào lồng ngực vạm vỡ của hắn, giấu đi sự sợ hãi khôn nguôi… với chính bản thân mình.
oOo
Tôi theo Tôn Ngạo Dạ trở về thành phố T.
Bằng bản tính cao ngạo cùng có chút bất cần, hắn chẳng đến báo danh tại kho hàng ngoại thành như hồ sơ nhiệm vụ yêu cầu, mà lại tùy tiện đặt tại đó một Nhật báo thành phố cảng A số ra cách đó một ngày, ngay tiêu đề chính là vụ ám sát nổi tiếng kia, kèm them một tờ bướm quảng cáo khách sạn chúng tôi đang ở.
Phong cách kiêu ngạo như thế, chắc cũng chỉ có hắn nghĩ ra được.
Hắn lại nói với tôi, đó là ẩn mật.
- Trong những tháng ngày làm sát thủ của ta, hạn chế nhất đó chính là để lộ hành tung. Dù là thân chủ cũng không được. Thân chủ ta nếu muốn liên lạc với những kẻ đứng đầu trong giới sát thủ, phải có “tai” và phải có “mắt”, tín hiệu chúng ta để lại có thể ở khắp mọi nơi, cũng có thể chỉ là đánh lạc hướng, nếu chỉ là kẻ ngu muội chỉ có tiền, ta cũng chẳng quản hắn có tìm được không.
- Dễ hiểu nhất, những kẻ ngu ngốc thiếu chất xám như thế, nhiệm vụ chúng nhờ vả có thể phấn khích bao nhiêu?
Kể từ khi hắn trở thành ác quỷ, những cuộc nói chuyện chỉ dạy kinh nghiệm này cũng dần nhiều hơn.
Tất nhiên là hầu như đều diễn ra sau khi hắn thoải mái thỏa mãn rồi, nhưng ít ra cũng khiến tôi mở tầm mắt không ít. Thì ra từ lâu rồi, thế giới này vốn chẳng hề bình yên như tôi nghĩ.
- Vậy… ai dạy anh những điều này?
Nhưng mỗi khi tôi hỏi câu này, chỉ đổi lại sự yên lặng của hắn, cũng như vậy, hôm nay tôi nghĩ rằng hắn sẽ không trả lời rồi.
Hắn vẫn vuốt ve tôi, vẫn trao cho tôi những nụ hôn nóng bỏng, cuối cùng lại thầm thì bên tai tôi câu trả lời không ngờ tới:
- Kẻ mà ta chưa bao giờ gặp mặt.
Mối quan hệ giữa tôi và hắn giờ đây nếu nói thân mật thì cũng không hẳn, bởi sự dè chừng sợ hãi của tôi luôn còn đó, còn nếu nói là giả dối xa cách cũng là sai, vì hắn hầu như luôn chiều theo ý muốn của tôi, miễn rằng nó nằm ở phạm vi hắn cho phép được.
Bao gồm cả việc chỉ dạy cho tôi cách thức mạnh hơn, mà hắn thừa biết rằng tôi vốn âm mưu trốn thoát khỏi hắn.
Khi tôi mở mắt, thì trời đã tối rồi.
Tôn Ngạo Dạ cũng không còn trong phòng, tuy nhiên dựa vào độ ấm còn lưu lại trên nệm giường, đoan chắc hắn mới rời đi không lâu đâu.
Tiếng lật sách loạt xoạt gần đó cho tôi biết, số vẫn tiếp tục ở gần đây canh chừng tôi.
Nhưng gần đây, tâm tình tôi không tốt chút nào.
Có rất nhiều cảm giác xáo trộn và lạc lõng bơ vơ bủa vây tôi từ tứ phía, nhiều lúc chỉ cần bất cẩn sẩy chân một chút, là tôi đã cảm giác như có ai đó đứng trong đầu tôi điều khiển tứ chi làm việc, chẳng phải chính bản thân mình nữa.
Thậm chí, không ít lần, dù tôi biết căn phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh từ âm thanh tiếng động tới cảm giác linh hồn lưu chuyển, mọi bằng chứng đều hiển hiện rõ rằng tôi đang ở một mình, vậy mà bất giác tôi vẫn nghe những tiếng thầm thì như của cô bé nào đó vang bên tai, lúc vui vẻ, lúc buồn rầu, lúc lại tức tối bi ai.
Nếu không phải tôi biết mình đã chết, chắc tôi nghĩ bản thân gặp ma rồi cũng không chừng.
- Số ? - Dù biết cô ấy tên là Kiara, nhưng tôi vẫn quen thói gọi cô ấy như thế này.
Số yên lặng một lúc, rồi cô ấy gấp sách, ngước nhìn tôi dò hỏi.
- Tôn Ngạo Dạ đã được nhận vào bang Bò Cạp Đen?
- … Ừm…
- Chức phận gì?
- … Lính đánh thuê.
Tôi nghiêng đầu suy nghĩ, bất tri bất giác nhận ra gần đây, số lần tôi động não nhiều hơn đáng kể nhưng số linh hồn lực tiêu hao lại ít đi khá nhiều, có lẽ là do được sự chống lưng của Tôn Ngạo Dạ, hoặc do lượng linh hồn lực dồi dào hắn mang lại khiến tôi cảm giác sự tiêu hao khi suy nghĩ là ít đi. Tôi cũng không muốn đào sâu vào vấn đề không quan trọng này, cái tôi quan tâm hiên giờ là, xem ra lão đại bang Bò Cạp Đen… đã hoàn toàn rơi vào cái bẫy do hắn tạo ra.
Lính đánh thuê cho một lão đại xã hội đen, còn gì thích hợp hơn để gây thù chuốc oán chứ.
Tiện thể… giết chóc…
- Số ? - Tôi đờ đẫn hỏi, lục ra từ trong trí não một hình bóng mờ nhạt vốn dĩ chẳng có bất kỳ ấn tượng sâu sắc nào, có lẽ do trực giác, hoặc chỉ đơn giản là sực nhớ đến thôi.
- … Ừ?
- Từ lúc lâu đài sụp đổ… cô có thấy số đâu không?
Số yên lặng, từ dáng vẻ ngơ ngác của cô, hiển nhiên là không.
Quả thật, trận đánh trong ký ức Chu Ôn cũng không thấy bóng dáng cô ta.
Số … kẻ có linh hồn lực gần bằng không nhưng vẫn có thể dễ dàng tồn tại tới cả trăm năm… số từng nói với tôi, họ gọi cô ấy là…
Phù thủy.
oOo
- Tộc trưởng, Tận Ty Hải đã trở về. - Đề Tượng phấn khởi đẩy của vào, người chưa tới giọng đã tới trước, nhưng qua cung cách thần thanh khí sảng của ông, hiển nhiên là người đồng đội kia còn sống với ông là bao khích lệ rồi.
Tận Ty Hải theo sau Đề Tượng, gương mặt u buồn nay còn tô đậm thêm bởi nét cau có mệt mỏi, nếu không phải do giới tinh đàn ông của lão, có khi người ta sẽ liên tưởng tới một oán phụ khuê phòng rồi cũng nên.
Tôn Tộc trưởng vốn đang nghiên cứu thuật pháp, nhìn thấy hai đồng sự bình an trở về, tất nhiên cảm thấy vui vẻ. Ông mời họ ngồi, pha một ấm trà ngon rồi thoải mái lấy bàn cờ ra mời họ nhập cuộc.
Nào có giống một ông lão từ ái vừa mất đi đồ đệ cưng chứ.
- Cũng cực khổ cho ông, Tận Ty Hải. - Tôn tộc trưởng thở dài mệt mỏi. - Canh chừng nghiệt đồ kia của ta lâu như vậy, cho nó bao nhiêu cơ hội, vậy mà nó vẫn chẳng biết hồi tâm chuyển ý.
- Ngài cũng không thể trách cậu ấy. - Tận Ty Hải ra một nước cờ, mệt mỏi đáp. - Trẻ người non dạ thôi.
Đề Tượng vốn quan sát thế cờ, nhưng cũng không quên tức tối góp ý:
- Này này, ông đi thế cờ này thì thua chắc rồi, phải đi con bên kia! - Đoạn, quay sang nói với Tôn tộc trưởng. - Chuyện đáng tiếc là “Con hổ” kia đã đọa quỷ… Tộc trưởng, tôi chẳng hề biết hắn ta là…
- Ừ… hắn ta là con trai của tộc trưởng đời thứ Tôn Tuyệt Ngạo, tự Tôn Ngạo Dạ, cũng…. từng là chú của ta.
- A? - Tận Ty Hải lẫn Đề Tượng đều giật mình, tuy họ đã đoán ra hắn là người Tôn gia qua gương mặt đậm chất gia tộc đó, thế nhưng với vai vế như vậy thì quả là quá bất ngờ…
Chứ của Tôn tộc trưởng… chẳng lẽ…
- Các người đoán không sai, hắn ta là con trai trưởng của tộc trưởng đời thứ , vốn định sẵn sẽ kế thừa chức vị tộc trưởng đời rồi. Thế nhưng… sự kiện năm đó, quả thật rất đẫm máu.
Đề Tượng thở dài, bất lực than thở:
- Giờ hắn đã đọa quỷ, nếu hắn không chủ động khai chiến, chúng ta cũng chẳng thể thay trời hành đạo tru diệt hắn được.
- Cũng chưa chắc! - Tận Ty Hải, hiếm khi thoát ly vẻ buồn khổ đau thương, lúc này đây mặt lão sáng bưng, phấn khích cầm con cờ trong tay huơ loạn, nói. - Một nửa linh hồn của hắn, số , vẫn còn là một ác hồn!
Đề Tượng sửng sốt, đoạn, ông sung sức đập bàn, hăng hái hô:
- Trời cao có mắt, quả là một điểm yếu chí mạng, chúng ta chỉ cần diệt cô ta thì Tôn Ngạo Dạ cũng coi như trúng đòn đau, đoan chắc các thiên thần sẽ không bỏ qua mà truy diệt hắn ngay.
- Kế hay! - Tận Ty Hải gật gù tấm tắc.
- Ừm kế hay. - Tôn tộc trưởng đáp, không quên vặn lại. - Điểm yếu như thế, cô ta chắc chắn sẽ có trùng trùng lớp lớp bảo vệ, tuyệt chẳng dễ gì đụng vào đâu.
- Tộc trưởng, ta đã giao chiến với cô ta một lần. - Tận Ty Hải nghiêm túc bẩm báo. - Việc đối phó cô ta cứ giao cho ta.
Tôn tộc trưởng vẫn chăm chú vào bàn cờ, tiếp:
- Được giao cho ông, ta sẽ giao cho ông đội Phi Ưng và mã kinh tế: để lo liệu vật chất, ngoài ra…
Thấy tộc trưởng ngập ngừng, Tận Ty Hải lẫn Đề Tượng nghiêm túc lắng nghe.
- Ngoài ra, ông nên nghe lời Đề Tượng huynh, nước cờ kia của ông quá kém! - Tôn tộc trưởng đắc ý, cao hứng đặt cờ. - Chiếu tướng!
- A!
… Dù thế nào, trước mặt các vị cũng là đầu não điều khiển tổ chức pháp sư S lâu đời đấy nhé, thỉnh kính trọng một chút.