Bất Hủ Thần Vương

chương 363: thủ đoạn thương khung, thu phục dị thú

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tài liệu tới tay, Nhậm Thương Khung bắt đầu luyện chế linh dịch. Căn cứ Thiên Trạch Dị Thú Lục ghi lại, Đạm Nguyệt Đề Hồn Thú này, ngoại trừ e ngại ánh mặt trời ra, hầu như không có nhược điểm. Tất cả, phương pháp bắt giữ của Nhậm Thương Khung, chính là muốn dùng linh dịch có tính liệt hỏa, để khắc chế Đạm Nguyệt Đề Hồn Thú này.

Trên thực tế, Bất Hủ Đế Khí Quyết của Nhậm Thương Khung, chính là công pháp hấp thu Nhật Nguyệt Tinh Hoa, cho nên, đối với Đạm Nguyệt Đề Hồn Thú, công pháp của hắn là khắc tinh.

Tô Thần thấy Nhậm Thương Khung bình tĩnh, từng bước tính toán, thập phần tinh chuẩn, trong lòng cũng thầm bội phục, nghĩ thầm người trẻ tuổi kia, không biết sư thừa phương nào, còn trẻ như vậy, không ngờ lại chu đáo chặt chẽ như thế. Nhân tài như vậy, là thứ mà Đan Tiên Đông Điện thiếu thốn nhất.

Tuổi trẻ có thiên phú, cái này cố nhiên là đáng ngưỡng mộ; nhưng càng đáng quý hơn chính là, người trẻ tuổi kia chẳng những có thiên phú, hơn nữa có khí độ, có thủ đoạn, có quyết đoán, có đảm đương.

- Tô trưởng lão, hiện tại có thể đem cấm chế Dược Viên mở ra, ta đi vào bố trí thoáng một phát. Đến lúc đó ngươi phối hợp với ta là được. Chỉ cần dụ nó vào bên trong Dược Viên, ta liền có biện pháp đem nó bắt được. Nếu như nó hủy hoại một ít Linh Dược của ngươi, ta sẽ theo giá bồi thường.

Tô Thần vội nói:

- Nói chi vậy? Cho dù toàn bộ Dược Viên đều hủy, ta cũng không dám đòi bồi thường. Cứu phu nhân ta một mạng, còn hơn trăm cái Dược Viên này.

Tô Thần nói rất chân thành, hắn đối với thê tử, đã vượt qua hết thảy. Đừng nói là một Dược Viên, coi như là cái ghế Trưởng lão của hắn, người trong thiên hạ đều hâm mộ, hắn cũng có thể lông mày không nhăn mà buông tha.

Điều kiện tiên quyết, là chỉ cần thê tử có thể phục sinh.

Nếu như Tô Thần nói như vậy, Nhậm Thương Khung cũng không khách khí.

Đợi đến lúc giờ Tuất vừa đến, Nhậm Thương Khung hướng Tô Thần nói:

- Tô trưởng lão, ngươi cứ giống như ngày thường ở nhà là được. Chờ ta truyền linh thức phù cho ngươi, lập tức đem lỗ hổng cấm chế bịt kín, ta nhất định sẽ đem Đạm Nguyệt Đề Hồn Thú này bắt được.

Lỗ hổng cấm chế mở ra, Nhậm Thương Khung chui vào bên trong Dược Viên.

Nhậm Thương Khung đã tìm được vị trí có lợi, sau khi đem thân hình ẩn nấp tốt, lại lấy ra hai Lưu Kim khôi lỗi. Lưu Kim khôi lỗi này, Nhậm Thương Khung tổng cộng có bốn cái, lưu lại hai cái cho Lão Thái Thái hộ viện.

Về sau hạch tâm Nhậm thị gia tộc, tuy đều đến Linh Nhãn Phong, nhưng mà Lưu Kim khôi lỗi, Nhậm Thương Khung không có vội vã thu hồi lại.

Nhưng mà, còn lại hai cái này, cũng là đã đủ rồi.

Nhậm Thương Khung dùng thần thức thúc dục Lưu Kim khôi lỗi, giao hai lọ linh dịch vừa mới luyện chế cho chúng nó. Linh dịch này, toàn bộ đều do Linh dược chí cương chí dương luyện chế, đối với Đạm Nguyệt Đề Hồn Thú là trời sinh khắc chế.

Từng khâu đều bố trí thỏa đáng, chỉ chờ Đạm Nguyệt Đề Hồn Thú chui đầu vào rọ.

Sau khi tiến vào trạng thái minh tưởng, Nhậm Thương Khung triển khai toàn bộ thần thức, đột nhiên, trong thức hải truyền đến một tiếng “Ngang..., ngang “.

Nhậm Thương Khung giật mình, biết Đề Hồn Thú quả nhiên đã đến.

Đạm Nguyệt Đề Hồn Thú tính cách đa nghi, quan sát một hồi, hiển nhiên cũng phát giác được Dược Viên có một lỗ hổng nhỏ, nhưng mà, nó cũng không vội vã tiến vào.

Mà ở bốn phía quan sát, hành tung quỷ dị. Quan sát tỉ mỉ trong sương phòng của Tô Thần rất lâu, quan sát hồi lâu, xác định không có nguy cơ gì, thân ảnh lúc này mới lóe lên, như một tia chớp màu đen chui vào Dược Viên.

Đề Hồn Thú tốc độ cực nhanh, giống như một trận cuồng phong ập vào.

Thần thức Nhậm Thương Khung đã sớm bao trùm toàn bộ Dược Viên, biết rõ Đạm Nguyệt Đề Hồn Thú này đã tiến vào, thủ quyết dẫn động, phát ra một đạo truyền thức linh phù.

Đạm Nguyệt Đề Hồn Thú tiến vào Dược Viên, cũng không vội ăn Ngân Nguyệt Thảo, mà trốn ở trong góc, quan sát bố cục của dược viên này.

Hiển nhiên, nó cũng lo lắng đây là một cạm bẫy.

Quan sát một hồi, không có phát hiện dị thường gì. Lá gan của Đạm Nguyệt Đề Hồn Thú cũng lớn lên, lẻn đến trước mặt Ngân Nguyệt Thảo, há mồm ngậm một cây Ngân Nguyệt Thảo, lại chui vào trong góc, bắt đầu nhẹ nhàng nhai nuốt. Đạm Nguyệt Đề Hồn Thú này, rất thích ăn Ngân Nguyệt Thảo, một cây Ngân Nguyệt Thảo, chỉ chốc lát đã nằm trong bụng nó.

Ăn một cây xong, hiển nhiên còn chưa đủ ghiền, lại nhảy đi qua.

Ngay vào lúc này, lỗ hổng kia của Dược Viên, lại bị Tô Thần phong tỏa lần nữa. Độ mẫn cảm của Đạm Nguyệt Đề Hồn Thú rất cao.

Khi cấm chế vừa khởi động trong nháy mắt, nó liền ý thức được nguy cơ. Thân thể vội vàng tháo chạy ra ngoài, lại phát hiện cấm chế đã khóa, vô luận nó xông tới như thế nào, thủy chung không cách nào phá vỡ.

Bởi như vậy, Đạm Nguyệt Đề Hồn Thú liền có chút bối rối. Nó dù sao cũng chỉ là một ấu thú, chưa gặp qua trận chiến lớn nào, hơn nữa tính cách lanh lợi, lại hoạt động nửa đêm, cho nên chưa có bị thua thiệt gì.

Hôm nay bị cấm chế giam cầm, không khỏi có chút sợ hãi. Ở bốn phía cấm chế không ngừng xông tới, muốn tìm một lỗ hổng, nhưng bất kể là nó vọt tới địa phương nào, thủy chung không cách nào phá vỡ.

Nhậm Thương Khung biết rõ, Đạm Nguyệt Đề Hồn Thú giờ phút này, thu phục nó đã không còn là khó khăn rồi. Lập tức từ chỗ tối đi ra.

Đạm Nguyệt Đề Hồn Thú nhìn thấy trong dược viên này, bỗng nhiên đi ra một người, cũng là kinh hãi. Vội vàng lẻn vào góc tối, mở to đôi mắt màu đen, âm thầm quan sát Nhậm Thương Khung.

- Ha ha, quả nhiên là một ấu thú, tốt, tốt.

Nhậm Thương Khung rất hài lòng. Nếu như là Đạm Nguyệt Đề Hồn Thú trưởng thành, muốn thuần phục mà nói, không khỏi khó khăn lớn hơn.

Nếu là ấu thú, thì dễ dạy dỗ hơn nhiều. Hơn nữa muốn bắt ấu thú này, cũng dễ dàng hơn một chút. Không sợ nó liều mạng.

Đạm Nguyệt Đề Hồn Thú không hổ là Thượng Cổ Ma Thú, tuy kinh hoảng, nhưng không tuyệt vọng sợ hãi. Trốn ở trong góc, âm thầm chuẩn bị công kích.

Bỗng nhiên, miệng Đạm Nguyệt Đề Hồn Thú mở ra, lông đen toàn thân dựng lên, phát ra một thanh âm chói tai.

Thanh âm này vừa phát ra, hóa thành tầng tầng sóng âm, giống như âm sát chi công, hướng Nhậm Thương Khung bắn tới.

Nhậm Thương Khung hiển nhiên đối với Đạm Nguyệt Đề Hồn Thú có chút hiểu rõ, thấy nó khuếch tán âm sát chi công tới đây, tay phải phất ra, một Cửu Dương Đại Thủ Ấn trực tiếp áp qua.

Cửu Dương Đại Thủ Ấn này, là thần thông Chí Dương Chí Cương, đối với Đạm Nguyệt Đề Hồn Thú trời sinh tương khắc. Một Đại Thủ Ấn đi qua, lập tức đem âm sát chi khí kia áp chế.

Đạm Nguyệt Đề Hồn Thú dù sao cũng là ấu thú, thực lực vốn là bình thường. Công pháp lại bị khắc chế, hai mắt không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi.

Lòng mang sợ hãi, liền quay đầu bỏ chạy.

Chẳng qua, khi nó vừa qua đầu bỏ chạy, chợt phát hiện dưới chân có một đoàn chất lỏng màu vàng không ngừng chuyển động.

Chất lỏng màu vàng này, rõ ràng vẽ một vòng tròn. Đạm Nguyệt Đề Hồn Thú bờ mông uốn éo, vừa vặn thoát khỏi vòng tròn này.

Nhưng chỗ vừa đặt chân xuống, lại là một đoàn chất lỏng màu vàng, đồng dạng cũng tạo ra một vòng tròn.

Chất lỏng màu vàng này hết sức kỳ lạ, ngay tại chỗ chuyển động, không ngờ trong đó lại huyễn hóa ra hai thân ảnh vàng óng ánh, bắt đầu biến hóa. Biến thành hai hình người màu vàng.

Mà hai vòng tròn kia, giống như hai vòng lửa, tản ra khí tức nóng bức vô cùng.

Hai cái vòng tròn này, chính là linh dịch chí cương chí dương mà Nhậm Thương Khung luyện chế, chuyên môn khắc chế Đạm Nguyệt Đề Hồn Thú này. Khi Đạm Nguyệt Đề Hồn Thú này vọt tới biên giới vòng tròn, bị linh dịch kia xông lên, thiếu chút nữa gân cốt toàn thân đều tản ra, kinh kêu một tiếng, cuộn mình đến chính giữa vòng tròn.

Hai mắt nhìn toàn bộ vòng tròn, toàn thân cuộn mình run rẫy, ánh mắt hoảng sợ vô cùng.

Đây là nhược điểm duy nhất của Đạm Nguyệt Đề Hồn Thú, nếu không phải thuộc tính tương khắc mà nói, dùng tốc độ, sự nhanh nhẹn cùng với năng lực sinh tồn trong bóng đêm nó, muốn bắt nó, ngàn vạn khó khăn.

Nhậm Thương Khung biết rõ, Đạm Nguyệt Đề Hồn Thú này bị khắc chế, trong lúc nhất thời không cách nào đào thoát. Lập tức cười hắc hắc, bước vào trong vòng tròn:

- Tiểu gia hỏa, còn muốn trốn sao?

Đạm Nguyệt Đề Hồn Thú cũng không phải loại Ma Thú tính cách quật cường, trái lại, là loại rất biết xem xét thời thế, biết rõ chuyện không thể làm, đệ nhất ý niệm trong đầu, chính là bảo vệ tánh mạng, đây cơ hồ là bản năng của Đạm Nguyệt Đề Hồn Thú.

Buồn bã hô một tiếng, Đạm Nguyệt Đề Hồn Thú giống như một con mèo nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn, co rúc ở trong vòng. Nhậm Thương Khung biết rõ, Đạm Nguyệt Đề Hồn Thú này mặc dù là ấu thú, nhưng tính cách xảo trá, nên không bị vẻ bề ngoài dịu dàng ngoan ngoãn của nó mê hoặc, cười nhạt một tiếng, thông qua linh thức nói:

- Tiểu gia hỏa, thế giới này, người biết rõ chân thân ngươi không nhiều lắm. Đạm Nguyệt Đề Hồn Thú, là Thượng Cổ Ma Thú, ta thu phục ngươi, là vận mệnh của ngươi. Nếu rơi vào tay người khác, kết quả của ngươi chưa hẳn có thể tốt như vậy. Không nên phản kháng, ta sẽ thi triển Hàng Linh Phù đối với ngươi.

Hàng Linh Phù, bản thân là dùng cho thu phục Linh Thú. Dùng để thu phục Thượng Cổ Ma Thú này, thực sự dùng rất tốt. Kỳ thật nói trắng ra là, chính là sử dụng thần thông đem Thông Linh Thú này khóa vào linh thức của ma thú, sau đó tiến hành điều khiển.

Kể từ đó, chỉ cần một ý niệm trong đầu, là có thể khống chế sinh tử Linh Thú. Cho nên, Hàng Linh Phù này ở thế giới võ đạo, vô cùng lưu hành.

Chỉ có điều, Hàng Linh Phù này, là do Nhậm Thương Khung tỉ mỉ chế tác.

Như Truyền Âm Phù, Hàng Linh Phù, những thứ này đều là linh phù cơ bản nhất. Nhậm Thương Khung tự nhiên là làm ra một ít, để dùng khi cần thiết.

Đạm Nguyệt Đề Hồn Thú vốn giả bộ đáng thương, tùy thời hướng Nhậm Thương Khung phát động công kích. Nhưng bị Nhậm Thương Khung vạch trần, biết đối thủ này đáng sợ, căn bản không dám phản kháng.

Đỉnh đầu một đạo cường quang áp xuống, Hàng Linh Phù hóa thành một ấn ký màu xanh da trời, trực tiếp chui vào đỉnh đầu nó. Trong mắt Nhậm Thương Khung bắn ra một đạo linh thức, điều khiển Hàng Linh Phù, thành lập quan hệ điều khiển.

Hàng Linh Phù vừa tiến vào trong cơ thể Đạm Nguyệt Đề Hồn Thú, liền phát huy tác dụng.

Trong mắt Đạm Nguyệt Đề Hồn Thú toát ra vẻ đau thương, nhưng lại không thể không thuận theo mà chạy đến trước mặt Nhậm Thương Khung, lúc này đây, nó thật sự ngoan ngoãn như một con mèo.

Nhậm Thương Khung cười ha ha:

- Tiểu gia hỏa, đừng ủy khuất như vậy. Ngay cả ngươi là Thượng Cổ Ma Thú, vậy thì như thế nào? Trong thế giới võ đạo, ngươi không có thực lực, cuối cùng cũng bị cường giả lấy mạng. Mà đi theo bên cạnh ta, là phúc khí của ngươi. Điểm này, ngươi sớm muộn gì cũng cảm nhận được.

Hắn cũng không nhiều lời, mang theo Đạm Nguyệt Đề Hồn Thú này, tay áo vung lên, đem hai đạo linh dịch kia triệt tiêu, hai tay bắt quyết, Lưu Kim khôi lỗi liền hóa thành hai tiểu cầu màu vàng, bay trở về tay áo của hắn.

Hết thảy động tác, đều rất gọn gàng linh hoạt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio