Bất Hủ Thần Vương

chương 496: dân tâm có thể dùng, thương khung thần y

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mọi người kính yêu Hà Tiên Cô, là bởi vì Hà Tiên Cô chữa bệnh cho mọi người. Tôn trọng Xích Hằng Vũ, là vì điện chủ đại nhân vì Kính Nguyệt Thành mang đến rất nhiều chỗ tốt.

Hai loại yêu này, vốn không có mâu thuẫn. Lại bị người hữu tâm kích động, hiểu lầm điện chủ đại nhân, thiếu chút nữa gây thành họa lớn, nghĩ tới đây, những dân chúng này phần lớn đều hết sức đau lòng, đối với người tung tin đồn hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhậm Thương Khung lớn tiếng nói:

- Chư vị, tĩnh táo một chút! Những người này mặc dù ghê tởm, nhưng cũng là bị người đầu độc, bị người uy hiếp, bị người thu mua. Chân chính ghê tởm, là người phía sau màn chỉ điểm. Tên hung thủ phía sau màn này, đối phó điện chủ đại nhân, mới là ghê tởm nhất. Rất có thể, Hà Tiên Cô mất tích, cũng cùng bọn họ có liên quan. Hơn nữa, bọn họ còn có thể giả mạo Hộ điện võ sĩ, chỉ huy nhiều võ giả như vậy tới trấn áp các ngươi, tàn sát các ngươi, dụng tâm hết sức hiểm ác, hoàn toàn không có đem tánh mạng mọi người đặt trong mắt.

- Hắc thủ sau lưng này, trên muốn đối phó điện chủ đại nhân, dưới muốn đối phó bình dân vô tội. Các ngươi nói xem, hắc thủ phía sau màn kia, có nên bắt hay không?

- Nên! Mời Tô Thần trưởng lão chủ trì công đạo cho chúng ta.

Tô Thần lộ diện, mọi người dĩ nhiên là tin phục.

Tô Thần lúc này rảnh tay tới, đối thủ của hắn, bị Nhậm Thương Khung lấy Lưu Kim khôi lỗi vây khốn, cũng bị bắt sống.

- Mọi người đều an tâm một chút, ta sẽ chủ trì công đạo cho mọi người, chuyện này, nhất định sẽ có kết quả. Hơn nữa, điện chủ đại nhân cũng tới. Lão nhân gia tự thân xuất mã, chủ trì đại cục. Hắc thủ phía sau màn này, phái ba ngàn nhân mã, giả mạo Hộ điện võ sĩ, muốn tới tàn sát các ngươi. Nếu như không phải điện chủ đại nhân tự mình giá lâm, hôm nay nhất định gây thành đại họa!

Tô Thần ở dân gian, vẫn rất có lực hiệu triệu.

Hắn nói như vậy, là muốn khơi dậy dân tâm. Nghe Tô Thần nói xong, dân chúng đều nghiến răng nghiến lợi, đối với hắc thủ phía sau màn hận thấu xương, rối rít yêu cầu trừng phạt.

- Hắc thủ phía sau màn là ai, xin Tô Thần trưởng lão công khai!

- Đúng, nói cho chúng ta biết, chúng ta nhất định phải vì điện chủ đại nhân chứng minh trong sạch, đòi lại công đạo.

Tô Thần vội vàng khoát tay:

- Mọi người không nên vọng động, những người đó lòng dạ độc ác, các ngươi đi đòi công đạo, nhất định sẽ bị trấn áp. Điện chủ đại nhân luôn áp dụng nhân chính, tuyệt đối không hy vọng con dân mình chảy máu, càng không hy vọng có người vô tội vì thế bỏ mạng.

- Không sợ, chúng ta không sợ chết, ai muốn uy hiếp điện chủ đại nhân, chúng ta thề sẽ bảo vệ tới cùng.

- Đúng, không có điện chủ đại nhân, thì sao có Kính Nguyệt Thành? Vì con cháu đời sau, chúng ta nguyện ý dùng tánh mạng duy trì điện chủ đại nhân!

- Chúng ta không sợ chết!

Quần tình phấn chấn, dân ý mãnh liệt. Một khi có người ra mặt dẫn lời, ngược lại cũng sẽ dẫn dắt dân ý. Cổ lực lượng này có lẽ không cách nào ra trận giết địch, không cách nào giải quyết vấn đề. Nhưng lại đại biểu dân ý mãnh liệt, đại biểu lòng người hướng tới.

Tô Thần cao giọng nói:

- Mọi người yên lặng một chút. Hung thủ sau màn là ai, Tô Thần ta không thể nói hưu nói vượn, cũng không thể ác ý suy đoán. Muốn hỏi, sẽ phải hỏi những người này.

Nhậm Thương Khung đem tên Hộ điện võ sĩ kia đẩy tới, cười nhạt nói:

- Nói đi, là ai sai khiến ngươi.

Tên kia im lặng, dáng vẻ đánh chết ta cũng không nói.

Nhậm Thương Khung cười lạnh nói:

- Ngươi cho rằng ngươi giả bộ bi tráng như thế, chính là anh dũng sao? Ngươi không nói, bọn họ sẽ nói.

Ánh mắt Nhậm Thương Khung bắn về phía mười mấy tên tung tin đồn kia.

Những tên tung tin đồn kia bị ánh mắt này đảo qua, toàn thân run sợ, rối rít kêu lên:

- Chúng ta nói! Là Hô Duyên Ngạo Quang, Hô Duyên Ngạo Quang chỉ thị chúng ta làm.

Hô Duyên Ngạo Quang?

Tô Thần nói:

- Hô Duyên Ngạo Quang, danh tự này, mọi người có lẽ rất xa lạ. Ta có thể nói cho mọi người, Hô Duyên Ngạo Quang là ai? Là tộc đệ của Thái thượng trưởng lão Hô Duyên Ngạo Bác. Người này đoạn thời gian trước tới Đan Tiên Đông Điện, gần đây một mực làm mưa làm gió. Mọi người biết mục đích của hắn là gì không? Mục đích của hắn, là đuổi điện chủ đại nhân xuống đài, thay thế điện chủ đại nhân. Điện chủ đại nhân nói, ai làm điện chủ cũng không sao. Nhưng mà, Đan Tiên Đông Điện, tuyệt đối không thể rơi vào tay ác đồ. Hô Duyên Ngạo Quang này, vì đối phó điện chủ đại nhân, không tiếc vận dụng các thủ đoạn âm hiểm, bây giờ không tiếc phái người tới trấn áp các ngươi, tàn sát các ngươi, lợi dụng thủ đoạn này, giá họa điện chủ đại nhân. Thử hỏi người như vậy, nếu như làm điện chủ, tiền đồ của Kính Nguyệt Thành, sẽ còn ánh sáng sao?

Tô Thần nói rất hăng say. Mà Nhậm Thương Khung, thì rất đề phòng, thần thức toàn khai, lưu ý động tĩnh chung quanh.

Hắn biết lúc này, người của Hô Duyên Ngạo Bác, khẳng định cũng ở trong bóng tối. Phải đề phòng bọn hắn âm thầm xuất thủ.

- Quá âm hiểm, lại muốn soán vị!

- Điện chủ đại nhân đức cao vọng trọng, người nào cũng không có thể thay thế hắn! Muốn thay hắn, tất cả mọi người trong Kính Nguyệt Thành chúng ta sẽ không đáp ứng!

- Không sai, một bạo đồ, dựa vào cái gì thay thế điện chủ đại nhân?

- Kính Nguyệt Thành rơi vào trong tay hạng người tà ác, chúng ta sau này làm sao sống? Vì con cháu đời sau, nhất định không thể để cho gian đồ được như ý!

Thế cục đến một bước này, trên căn bản chiêu này của Hô Duyên Ngạo Quang, đã bị phá mổ.

Tất cả dân chúng, đều xúm lại chung một chỗ.

Xích Hằng Vũ tự mình trấn giữ, Tô Thần, Đường Dục, Nhậm Thương Khung ở một bên phụ tá, mà Xích Hằng Vũ tự mình hạ lệnh, chân chính Hộ điện võ sĩ không lâu liền khai tới hiện trường, duy trì trật tự, cũng đem những Hộ điện võ sĩ giả mạo kia bắt lại toàn bộ.

Xích Hằng Vũ tự mình đứng ở trên lầu hai của Tiên Cô y quán, vận khí nói:

- Chư vị, chuyện hôm nay, chính là có người muốn hãm hại bổn điện chủ. Hộ điện võ sĩ, không có lệnh bài của ta, căn bản không có thể xuất động. Mà những Hộ điện võ sĩ vừa rồi, đều là giả mạo, lúc này đã toàn bộ thúc thủ chịu trói. Chuyện này, bởi vì Hà Tiên Cô mất tích mà ra, bổn điện chủ đáp ứng các ngươi, nhất định sẽ điều tra chuyện này! Nếu như Tiên Cô bị hại, bổn điện chủ nhất định sẽ tra ra hung thủ, vì Tiên Cô báo thù, thi hành luật pháp của Đan Tiên Đông Điện!

Trên người Xích Hằng Vũ, có một khí chất để cho người ta bái phục. Hắn giờ phút này tự mình ra mặt, những dân chúng kia dĩ nhiên là càng thêm tin tưởng không nghi ngờ.

- Điện chủ đại nhân, là chúng ta không đúng, chúng ta không nên tin lời đồn.

- Đúng vậy, điện chủ đại nhân, xin ngươi trách phạt chúng ta đi.

- Điện chủ đại nhân nhân nghĩa, yêu dân như con, chúng ta thật là ngu ngốc, lại tin những chuyện hoang đường đó, thiếu chút nữa gây thành họa lớn.

- Điện chủ đại nhân, xin trách phạt chúng ta đi.

Dân chúng đều rối rít quỳ xuống, xin lỗi phát ra từ phế phủ.

Xích Hằng Vũ trong lòng cũng cảm động, vội vàng nói:

- Mọi người không cần quỳ lạy, đứng lên, đứng lên. Chuyện này các ngươi là bị người kích động, không trách các ngươi.

- Điện chủ đại nhân nhất định phải tìm được Hà Tiên Cô.

- Đúng vậy, điện chủ đại nhân, Kính Nguyệt Thành không thể không có Tiên Cô y quán.

- Tiên Cô là thần y, hơn nữa còn không thu tiền xem bệnh, thật là Bồ Tát sống của Kính Nguyệt Thành.

Nhìn ra được, mọi người đối với Hà Tiên Cô cũng là thành tâm. Dù sao, Tiên Cô y quán này, treo bảng tế thế, vì dân chúng mang đến rất nhiều lợi ích.

Có thể nói, trong đầu mọi người, đã thành thói quen đến Tiên Cô y quán, đã tạo thành một bảo đảm, ký thác trong lòng.

Xích Hằng Vũ cũng biết, mọi người đã đem Hà Tiên Cô làm ký thác trong lòng, Hà Tiên Cô mất tích giống như ký thác trong lòng chợt sụp đổ vậy, cho nên tâm tình mới có thể dễ kích động.

Lập tức nói:

- Mọi người yên tâm, trước khi tìm được Tiên Cô, ta mỗi ngày sẽ phái tới một Trưởng lão tự mình chẩn bệnh. Ta bảo đảm, y thuật bọn họ, cùng Tiên Cô như nhau.

- Cùng Tiên Cô như nhau?

- Là Tô Thần trưởng lão sao? Hay là Đường Dục trưởng lão?

Những dân chúng kia đều tò mò, Tô Thần cùng Đường Dục, đều là Trưởng lão chính thức, cho nên trong dân chúng tiếng hô rất cao. Chẳng qua là, hai người bọn họ công vụ bề bộn, không có thời giờ chẩn bệnh cho dân chúng. Ngược lại Hà Tiên Cô là khách khanh Trưởng lão, thời gian tương đối sung túc.

Vốn là, giữa khách khanh Trưởng lão cùng chính thức Trưởng lão bất đồng, Hà Tiên Cô am hiểu y dược, cho nên nàng ở chỗ này ngồi chẩn, thật ra cũng là một loại cống hiến, nó đã được Xích Hằng Vũ công nhận.

- A a, Tô Thần cũng tốt, Đường Dục cũng tốt, chỉ cần mọi người ủng hộ, bọn họ rãnh rỗi sẽ tới. Ta hôm nay đề cử cho mọi người một vị Trưởng lão, là Nhậm Thương Khung trưởng lão.”

Xích Hằng Vũ đem Nhậm Thương Khung đẩy ra trước, cười nói:

- Vị Nhậm Thương Khung trưởng lão này, cùng Tiên Cô một dạng, đều là khách khanh Trưởng lão, mọi người chớ nhìn hắn trẻ tuổi, y thuật tuyệt đối sẽ không kém Tiên Cô.

- Trưởng lão còn trẻ như vậy sao?

- Điện chủ đại nhân, chúng ta muốn Tô Thần trưởng lão, hoặc là Đường Dục trưởng lão.

Những bình đầu này, tâm tính rất bộc trực, thấy Nhậm Thương Khung thoạt nhìn còn trẻ như vậy, cảm thấy có chút không đáng tin cậy.

Nhậm Thương Khung ngược lại cười cười, hắn tự nhiên không thể nào cùng dân chúng tức giận, với lại hắn đúng là quá trẻ thật.

Xích Hằng Vũ cười nói:

- Chư vị, các ngươi cũng không thể xem thường Nhậm Thương Khung trưởng lão. Nói thiên phú y dược, ta là điện chủ, cũng phải bội phục hắn ba phân. Tô Thần, ngươi tới nói một chút.

Tô Thần cười nói:

- Mọi người muốn Tô Thần ta ngồi chẩn, thật ra thì ta rất xấu hổ. Ta ở lĩnh vực y thuật, thành tựu cùng vị Nhậm Thương Khung trưởng lão này so sánh, là trên trời dưới đất. Mọi người nhất định nhớ thê tử của ta, gặp phải một loại quái bệnh, mọi người có biết, cuối cùng là người nào chữa không? Chính là hắn, Nhậm Thương Khung trưởng lão!

Phu nhân Tô Thần mắc phải quái bệnh, cũng không phải là tin tức gì bí mật, Kính Nguyệt Thành rất nhiều người đều biết. Hơn nữa bệnh này, nghe nói ngay cả điện chủ đại nhân cũng trị không được, là tuyệt chứng.

Nhưng mà sau đó, không biết tại sao lại hết. Hôm nay nghe Tô Thần trưởng lão nói như thế, mọi người mới chợt hiểu ra, không khỏi nhìn Nhậm Thương Khung mấy lần.

Xích Hằng Vũ cao giọng nói:

- Bệnh của thê tử Tô Thần, bổn điện chủ cũng từng chẩn qua, nhưng vẫn không có đầu mối gì. Mà Nhậm Thương Khung trưởng lão, lại tìm được biện pháp chữa khỏi. Mọi người nói một chút, y thuật của hắn, các ngươi có tin hay không?

Xích Hằng Vũ cùng Tô Thần, liên tiếp hiện thân thuyết pháp, ngược lại đem tâm tình của mọi người câu dẫn, hứng thú đối với Nhậm Thương Khung cũng tăng mạnh.

- Điện chủ đại nhân nói như vậy, chắc chắn sẽ không sai.

- Xin mời Thương Khung trưởng lão ngồi chẩn, mọi người có vấn đề gì, hôm nay tìm Thương Khung trưởng lão xem một chút, được không?

Nhậm Thương Khung biết, Xích Hằng Vũ là muốn mượn cơ hội này, ổn định dân tâm, hoàn toàn ngăn chặn dân tâm kích động của Kính Nguyệt Thành. Chỉ cần dân tâm bất động, cao tầng đối kháng, sẽ ít ảnh hưởng tới đại cục hơn.

Lập tức mỉm cười nói:

- Nếu điện chủ đại nhân phân phó, mọi người lại nhiệt tình như vậy, ta hôm nay liền vì mọi người phục vụ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio