Buổi chiều ngày hôm đó, bầu không khí trong Khảo Tệ Ty có chút khác biệt so với trước đây.
Mọi người gấp rút làm việc, nhưng vẫn không nhịn được mà trộm ngước mắt nhìn vị thanh y Phán Quan đang ngồi uống trà trong sảnh đường, ai ai cũng dè dặt, không dám nhìn thẳng, sau đó lại hơi cúi đầu liếc vị thủ lĩnh đáng sợ nhà mình, cuối cùng làm bộ như chưa từng có gì xảy ra, tiếp tục bận bịu công việc.
Thế nhưng trong lòng tất cả mọi người đều cực kỳ bứt rứt, muốn tìm người để tám chuyện quá, làm sao bây giờ...
Chuyện kể rằng Phán Quan đại nhân hôm nay quá khác thường, hai canh giờ trước đã chạy tới chỗ này tìm Ty Mệnh đại nhân của bọn họ, ngỏ lời muốn dẫn nàng đến một nơi, thấy nàng còn đang bận xử lý công vụ thì không hề nóng nảy, vẫn nhàn nhã ngồi một bên uống trà, đôi mắt lấp lánh nhìn người ta chằm chằm. Nhưng những chuyện này đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là... ánh mắt tràn đầy nhu tình như cô vợ nhỏ kia là sao đây... Ư, người nào tinh mắt thì sẽ biết ngay là có vấn đề!
Chẳng lẽ lão đại Tuyên Chính Viện muốn bắt cóc thủ lĩnh Khảo Tệ Ty của bọn họ?
Mà càng quan trọng hơn, nghe đồn Phán Quan là đồng tính nam mà, không phải sao?!
Ai dà... Ngoài cửa, hai tên Quỷ Sai áp giải tù phạm đi ngang qua im lặng thở dài, liếc mắt nhìn nhau một lúc, sau đó rất ăn ý mà gật đầu --
Ừm, Ty Mệnh đại nhân của chúng ta quả thực vô cùng cuốn hút!
Chừng một canh giờ lại trôi qua, gần đến thời điểm tan ca, cuối cùng người bị ánh mắt nóng bỏng nào đó đâm chọc - Trì Hàn - đã xử lý xong xuôi công vụ, lúc này mới chịu khép lại một phần danh sách tù linh, nàng bước đến cạnh bàn trà, lãnh đạm nói một câu: "Theo ta đi ra ngoài." Sau đó lạnh lùng ra cửa.
Nhất thời, vô số ánh mắt nhao nhao nhìn chòng chọc vị thanh y Phán Quan nào đó. Phong Vô Nhai khẽ rùng mình... Hửm? Là ảo giác ư, sao mình có cảm giác như nghe thấy rất nhiều tiếng hít mũi vậy nhỉ? Nàng giương mắt quan sát xung quanh, toàn bộ đám quan lại đều cúi đầu làm việc, không thấy có gì khác thường. Ừ, chắc là ảo giác rồi.
Phong Vô Nhai hớn hở đứng dậy, phủi ống tay áo, đuổi theo bóng lưng hắc bào nữ tử.
Trông thấy hai người đã đi xa, mọi người trong Khảo Tệ Ty bàng hoàng không ngớt. Mặc dù Ty Mệnh đại nhân vẫn lãnh đạm với Phán Quan, thế nhưng rõ ràng là kiểu đối xử này khác hẳn với những nam tử khác đó nha! Nếu là nam tử khác, chỉ cần lộ cái nhìn háo sắc là đã đủ tự tay giết mình rồi... Mà câu nói Ty Mệnh đại nhân vừa thốt ra với Phán Quan hoàn toàn không chứa sát khí, hơn nữa còn có cảm giác giống như chủ nhân gọi sủng vật về nhà vậy! Lẽ nào... Ty Mệnh đại nhân cũng có tình ý với Phán Quan?!
Mọi người càng nhìn càng kinh hãi, càng nghĩ càng hoang mang, đang định túm tụm thảo luận thì đột nhiên một giọng nam trầm vang lên khiến tất cả giật mình hoàn hồn: "Nhìn gì vậy hả? Nhanh đi làm việc đi." Nghe vậy, đám quan lại có chút bực bội nhìn tên ngục trưởng cao to khổng lồ họ Trương kia, nhưng cũng bất lực với vị phó thủ lĩnh luôn luôn coi công sự là trên hết, không thể làm gì khác ngoài thở dài, tiếp tục công việc trong tay.
Trương Thừa lạnh lùng nhìn đám quan chức, chờ đến khi tất cả mọi thứ về lại bình thường, hắn mới đưa mắt trông ra ngoài cửa, vẻ mặt trầm ngâm sâu xa, sau đó nhíu mày, biểu tình nghiêm túc càng thêm lạnh lùng, nghĩ thầm: Dáng dấp Phong Phán Quan gầy gò yếu đuối thế kia, sao xứng được với Ty Mệnh đại nhân đây, đến Quỷ Sai trong Khảo Tệ Ty còn cường tráng hơn ngài ấy... Ừm, hôm nào phải tìm Phán Quan nói chuyện, hướng dẫn cách trui rèn gân cốt mới được...
Trì Hàn dẫn Phong Vô Nhai đến một đình viện vắng vẻ mới dừng bước, sau đó xoay người nhìn đối phương, giọng điệu lãnh đạm: "Hôm nay ngươi rảnh rỗi quá nhỉ?"
Phong Vô Nhai cũng đáp phi sở vấn, nàng tiến lên nắm lấy cổ tay Trì Hàn xem xét, sau đó cong mày: "Ừ hử, xem ra độc tố trong cơ thể nàng đã được trừ khử hết rồi."
Đáp phi sở vấn: Hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Trì Hàn đổi sắc mặt, nàng nhớ tới dáng vẻ lo lắng ân cần của Phong Vô Nhai suốt mấy ngày nay, khuôn mặt hơi mất tự nhiên, có điều đang đeo mặt nạ nên đối phương không phát hiện bất thường. Nàng thu tay về, ngữ điệu có phần xa cách: "Rốt cục ngươi muốn gì?"
"Ha hả, ta cũng không muốn gì hết." Phong Vô Nhai ngượng ngùng cười, bóp vặn hai tay, âm điệu bồn chồn pha chút nũng nịu: "Ừm ờ, Mệnh Mệnh à, ta vất vả chữa trị cho nàng như thế, liệu nàng có thể dành chút thì giờ rảnh, theo ta đến một nơi được không, xem như là phần thưởng đi?"
"Không được, hôm nay ta rất bận." Y nhân lạnh giọng từ chối.
"Hôm qua nàng cũng nói bận rồi." Phong Vô Nhai tức giận nhíu mày, bất mãn nói. Mấy hôm nay nàng đều xuất hiện tại đây để chuẩn bị cho ngày này, thế nhưng đối phương như có linh tính nên luôn trốn tránh nàng, ra vẻ lãnh đạm xa cách, bây giờ còn nói không rảnh. Rõ ràng nàng nghe được bên Khảo Tệ Ty tiết lộ rằng hôm nay không có việc gì quan trọng, cũng không cần phải đi tuần tra lao ngục! Căn bản là người này đang kiếm cớ!
Càng nghĩ càng thêm giận, Phong Vô Nhai bất chấp hắc bào nữ tử đang tỏa hàn khí, nàng trừng mắt nhìn thẳng vào mặt đối phương, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Một lát sau, lần đầu tiên Trì Hàn chịu thua trước, có lẽ là do ánh mắt đối phương vừa quật cường vừa uất ức khiến nàng không nỡ, Trì Hàn hơi nghiêng đầu. "Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?"
"Hì hì, nàng cứ theo ta là được." Lập tức ánh mắt Phong Vô Nhai sáng lên, hớn hở kéo tay áo đối phương ra cửa viện.
Hai người cùng cưỡi mây tới vùng sơn cốc, Phong Vô Nhai dẫn Trì Hàn đến một bãi đất trống.
Bốn bề toàn núi là núi, tầng cây thấp rậm rạp, sương mù dày đặc, có chút hoang vu trống trải. Dưới chân là bãi cỏ vàng khô cằn, bầu trời trên đầu bị đống núi non bao quanh thành vòng tròn, ngoại trừ vẻ mênh mông tịch liêu thì nơi này chẳng có gì đặc sắc. Trì Hàn khó hiểu nhìn người bên cạnh, Phong Vô Nhai chỉ cười gian xảo, nàng vung tay huýt sáo.
Thanh âm réo rắt vang vọng quanh núi, dư âm chầm chậm kéo dài. Trì Hàn còn đang nghi hoặc thì chợt phát hiện cơn mưa cánh hoa hồng phấn đang tung bay từ trên đỉnh núi gần đó.
Cánh hoa tụ lại càng lúc càng nhiều, lay động trên không trung, tựa như ráng mây chiều. Loại hoa này không hề có trong Minh Giới, nhưng lại khiến nơi hoang vu lập tức trở nên sống động, cộng thêm sương mù càng tôn thêm vẻ lộng lẫy, tựa như tiên cảnh. Phong Vô Nhai kẹp một tấm phù quyết, niệm chú rồi quăng lên giữa không trung. Nháy mắt những cánh hoa rải rác biến hóa, tầng tầng lớp lớp rơi xuống đất thành hình trái tim, bao quanh hai người.
Editor: thời cổ đại đã có biểu tượng trái tim?? (⊙_⊙)
Sắc hồng bay múa đầy trời, phiêu lãng như mưa. Hai người trong màn mưa đứng đối diện nhau, một thì hồi hộp chờ mong, một thì biểu cảm mờ mịt. Mà hình trái tim dưới chân đó, hàm nghĩa là gì, không cần nói cũng biết.
Lúc này tại một nơi nào đó trên đỉnh núi, thị nữ Tiểu Khê đau lòng nhìn nhẫn trữ vật phun hoa liên tục, không nhịn được mà bĩu môi, oán niệm bộc phát.
Thật không hiểu nổi Phán Quan đại nhân nữa, ép mình tới đây rải hoa để làm gì, chỗ hoa anh đào này có thể làm hẳn mấy chậu anh hoa cao rồi, hoặc là chế hương liệu cũng được, vậy mà lãng phí đến mức như vậy... Hơn nữa loại hoa này phải đến tận Tiên Thành để mua, có biết mắc lắm không đó...
Anh hoa cao: bánh anh đào.
Mà chính giữa bãi đất trống trong sơn cốc, cuối cùng thanh y Phán Quan dồn hết dũng khí, nói với nữ tử trước mặt mình: "Trì Hàn à, ta thích nàng."
"Ta biết." Câu trả lời vượt ngoài dự liệu, Phong Vô Nhai biến sắc: "Nàng... sao nàng biết?"
Trì Hàn nhìn Phong Vô Nhai, đôi mắt sâu không thấy đáy khiến người khác không đoán được ý nghĩ. Một lúc lâu sau, nàng thấp giọng nói: "Phong Vô Nhai, ta không xứng với ngươi đâu."
Nói xong định cưỡi mây rời đi, Phong Vô Nhai vội vàng kéo ống tay áo đối phương, gấp gáp hỏi: "Vì sao? Nàng chê ta không nam tính ư? Hay là vì ta đã từng là nữ tử? Hay là... do những chuyện trong quá khứ? Ta... ta không cần biết quá khứ của nàng như thế nào, cũng không để tâm đến dung mạo nàng đâu!"
"Để tâm ư?" Trì Hàn khựng lại, nhíu mày nhìn Phong Vô Nhai, có chút khó hiểu.
Phong Vô Nhai thấy đối phương tức giận, giọng điệu yếu ớt hẳn đi, nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Nàng tháo mặt nạ ra đi, đừng tiếp tục trốn tránh nữa, quá khứ đau khổ đến đâu thì cũng nên đối mặt với sự thực. Hơn nữa, bất kể ra sao, ta vẫn luôn thích nàng!"
Thấy đối phương không có phản ứng, nàng lại dựng thẳng tay lên, cam kết: "Ừm ờ... ta khác với những nam nhân khác, không phải nàng thì quyết không cưới."
"Ngươi đang nói gì vậy?" Qua một lúc lâu, Trì Hàn mở miệng, thanh âm lãnh đạm không phân biệt được cảm xúc, đôi mắt nổi lên chút phức tạp. Phong Vô Nhai cắn môi, nhất thời thấy mình không khác gì một đứa trẻ mắc lỗi, nàng nhỏ giọng nói: "Vương thượng đã nói hết toàn bộ sự thật cho ta biết rồi. Có điều ta đã phải liều mạng năn nỉ vương thượng, ngài ấy mới chịu tiết lộ. Những chuyện kia... ta... ta thực sự không để tâm đâu..."
"Ta... ta không biết mặt nàng nhưng vẫn thích nàng lâu rồi, tuyệt đối là thật lòng đó." Càng nói càng có chút luống cuống, Phong Vô Nhai bắt đầu bối rối, không phát hiện đối phương hơi nhếch môi.
Trì Hàn nhìn khuôn mặt người đối diện đỏ bừng, bộ dạng lúng ta lúng túng, một góc nào đó trong tim như mềm nhũn, tỏa ra hơi ấm, xua tan lớp băng bao trùm quanh nó.
Phong Vô Nhai thấy Trì Hàn vẫn không nói chuyện, trái tim dần nặng trĩu, biểu cảm cũng trở nên chán nản, viền mắt cay cay, nhưng vẫn kiên cường ưỡn ngực đứng thẳng, nghiêm túc nói: "Sau này ta sẽ cố gắng để bản thân nam tính hơn..."
"Khì." Chưa kịp nói hết thì đã bị một tiếng cười khẽ chặt đứt. Phong Vô Nhai kinh ngạc trợn mắt, tưởng mình nghe lầm, nhưng chưa kịp xác thực thì nữ tử trước mặt đã xoay người, không chút do dự mà cưỡi mây rời đi, rất nhanh thân ảnh đã biến mất trong màn mưa hoa.
Lúc này Phong Vô Nhai mới có phản ứng, nàng hô to về phía y nhân: "Này! Nàng vẫn chưa trả lời ta mà. Rốt cục có đồng ý hay không đấy?"
Đáp lại là tiếng vọng quanh quẩn trong sơn cốc. Phán Quan đại nhân đứng tại chỗ, vô cùng oán hận cắn khăn tay.
Nàng không lên tiếng thì ta sẽ xem như là nàng ngầm chấp nhận...
...
Hôm nay tan ca tương đối sớm, vẫn chưa đến giờ Dậu, Mạnh Vãn Yên trở về từ cầu Nại Hà. Hiện giờ Quỳnh Hoa Điện đã được cải tạo, gần Tố Thần Cung của Diêm U hơn trước, hai điện chỉ cách nhau bằng một hành lang dài mười trượng cùng vườn hoa mênh mông rộng hai dặm.
Lúc Mạnh Vãn Yên đi ngang qua vườn Mạn Châu Sa Hoa đỏ rực chói mắt, cước bộ bất giác chậm lại, một thân ảnh thon dài đang đứng giữa biển hoa, phượng y khẽ lay, tóc đen mềm mại như sóng.
Ánh mắt Mạnh Vãn Yên như đông cứng, đáy lòng rung động.
Diêm U nghiêng người đứng đó, ngẩng đầu nhìn những ngọn núi đằng xa, phía trên là vài tòa tháp bị sương khói che phủ, không biết đang nghĩ đến cái gì, đường nét khuôn mặt được phác họa dưới ánh sáng nhạt càng thêm tuyệt mỹ, khiến vườn Mạn Châu Sa Hoa diễm lệ trước mắt thành vật nền, trong sắc huyết hồng vô biên, bóng lưng thon dài lộ rõ dáng vẻ cô đơn tịch liêu.
Sự cô đơn này khiến Mạnh Vãn Yên không tự chủ mà nhíu mày, nàng không biết mình có nên bước tiếp hay không. Theo bản năng, nàng không muốn quấy rầy người kia, cũng sợ đối phương đột ngột quay đầu nhìn mình.
Có vậy thôi mà... lại căng thẳng như thế.
Mạnh Vãn Yên ngập ngừng trong chốc lát, đúng lúc này Diêm U chợt xoay người, bất giác trông thấy nàng. Đáy lòng Mạnh Vãn Yên căng thẳng, định cất bước rời đi thì một âm thanh dịu dàng gọi nàng lại: "Mạnh Vãn Yên à, nàng qua đây đi."
Nàng ngước mặt lên, chứng kiến đối phương nhìn thẳng vào mình, ánh mắt ôn nhu như nước.
Mạnh Vãn Yên không ngờ Diêm U nói vậy. Nàng vốn tưởng rằng sau lần trở về từ U Hải kia, người đó sẽ xa lánh nàng một thời gian, đến khi... đến khi nàng đưa ra câu trả lời.
Nhớ đến thời điểm đối phương nói câu đó, đáy lòng Mạnh Vãn Yên lại nặng trĩu, không khỏi đắng chát. Nàng thấp mi đi tới, lúc đến gần thì phát hiện một chiếc bàn dài đã được dựng giữa bãi đất trống, trên bàn là một quyển giấy vân anh cùng bút nhụy hoa ngọc lan do Minh Giới ngự chế, đủ loại phẩm màu đã mài sẵn. Mạnh Vãn Yên đứng cách Diêm U khoảng vài bước, có chút lúng túng hỏi: "Ngươi kêu ta tới làm gì?"
"Chẳng qua là muốn vẽ nàng thôi." Diêm U chứng kiến đối phương đang căng thẳng, nàng dịu dàng cười, ngồi xổm trước bàn. Mạnh Vãn Yên hơi kinh ngạc, nàng dời mắt nhìn sang cạnh bàn, có vài tờ đã vẽ xong nhưng bị đặt chồng lên nhau nên không rõ là vẽ gì, chỉ mơ hồ thấy được mỗi màu đỏ pha trắng.
Mạnh Vãn Yên hồi phục tinh thần, chứng kiến Diêm U đã bắt đầu mài mực, nàng sửng sốt nhìn xung quanh, ngạc nhiên nói: "Ta cứ đứng đây như vậy sao?"
"Vậy nàng còn muốn thế nào?" Đối phương nhếch mi.
Câu đấy đáng lẽ phải là của ta chứ! Mạnh Vãn Yên nhíu mày, bứt rứt khó chịu, người ngồi trước bàn lại nói: "Mỹ nhân như vậy, toàn bộ đều đẹp như tranh."
Bạch y mỹ nhân giật mình.
Minh Vương điện hạ xấu xa liếc nhìn bên tai ửng đỏ của y nhân, nhẹ giọng: "Đừng nhúc nhích..."
Mạnh Vãn Yên bất động, mặc cho Diêm U dịu dàng nhìn mình. Cặp mắt tím trong suốt kia như muốn nhìn thấu nàng, chú tâm tỉ mỉ, không hề cợt nhả, quả thật giống như là đang tập trung vẽ tranh, khiến nàng không sao từ chối được. Tuy nhiên, theo từng ánh mắt di chuyển trên thân thể mình, Mạnh Vãn Yên bất giác hơi run rẩy, mang tai nóng hổi, nhịp tim cứ đập thình thịch.
Đôi lúc nàng thừa dịp Diêm U cúi đầu vẽ tranh mà lén liếc mắt nhìn trộm, trông thấy trên giấy đã nhuộm đẫm một mảng đỏ của bụi hoa, cùng thân ảnh bạch y đứng ngay chính giữa.
Diêm U miết bút càng thêm nhẹ nhàng chậm chạp, nét vẽ lưu loát gọn gàng. Hai người cứ thế trầm mặc, thỉnh thoảng chạm mắt nhìn nhau nhưng cũng chỉ khẽ lướt qua mà thôi. Xa xa mơ hồ có tiếng chim hót, thời gian trôi qua theo từng cái nhấc bút.
Thủy mặc phủ lên, sắc đậm chuyển nhạt. Cuối cùng hạ bút, mỹ nhân đã hiện lên giấy, thần thái sinh động, giống hệt như thật.
Diêm U đặt bút xuống, nhẹ thổi nét mực chưa kịp khô, tỏ vẻ hài lòng. Nàng thầm cảm thán khả năng vẽ của bản thân vẫn tương đối khá, Mạnh Vãn Yên đi tới xem thử, nhất thời ngẩn ngơ.
Trong tranh là một nữ tử mặc y phục lụa trắng, đơn giản nhưng không mất vẻ thanh nhã, dịu dàng tuyệt mỹ, nữ tử đứng giữa vườn hoa đỏ rực mênh mông, mặt như nắng mai, mắt như thu thủy, da dẻ trắng nõn hơi hồng hồng, đôi môi anh đào mềm mại.
Y nhân trong tranh cúi đầu, ánh mắt trong trẻo, tựa như đăm chiêu, lại như có tâm sự, khiến người nhìn không nhịn được muốn lại gần an ủi, xua đi cái nhăn mày trên trán y nhân, thế nhưng chỉ đành cách hoa nhìn nhau, không thể đến gần.
Thời điểm người này vẽ nàng, tình cảm trong lòng là gì? Phải rất sâu đậm khắc cốt thì mới có thể sinh động hấp dẫn như vậy chỉ trong một thời gian ngắn. Mạnh Vãn Yên đến gần hơn chút, thần sắc có chút phức tạp, thấp giọng nói: "Vẽ đẹp quá, chẳng giống ta gì cả..."
"Đừng tự ti như thế." Diêm U lơ đễnh nhếch môi, chờ đến khi mực khô hẳn, nàng cuộn tròn bức họa, đứng dậy đưa tới trước mặt Mạnh Vãn Yên, giọng điệu nhẹ nhàng: "Ừm, tặng nàng."
"Cho ta ư?"
"Dĩ nhiên." Minh Vương điện hạ gật đầu, thấy y nhân nhận lấy thì xấu xa nói: "Xem như là đồ sính lễ, thỉnh cầu một đoạn nhân duyên, nàng có bằng lòng không?"
Quả nhiên bàn tay đối phương run rẩy, Diêm U bật cười: "Ồ, chỉ đùa chút thôi mà, coi nàng kìa." Sau đó thong thả nói thêm: "Nàng phải cầm cho chắc, kẻo làm rơi tín vật đính ước của hai ta đó."
Mạnh Vãn Yên lại giật mình.
"Ha ha..." Diêm U buồn cười đến mức chảy cả nước mắt, không ngoài dự đoán là nhận phải cái lườm sắc như đao của mỹ nhân. Đột nhiên nàng biến sắc, một tay che ngực, khó chịu kêu hừ một tiếng, đôi môi dần chuyển trắng.
Mạnh Vãn Yên nhận thấy Diêm U khác thường thì không khỏi kinh ngạc. Vừa nãy đang rất khỏe mà, sao bây giờ thành ra như vậy... Nàng tiến đến đỡ lấy thân thể bất ổn của đối phương, hỏi: "Ngươi... ngươi sao thế?"
...
——————————————————————————————————————
Mạnh Vãn Yên: (tức giận) Không phải trong chính văn miêu