Nghe nói những người quanh năm không ốm đau, lâu lâu mới phát bệnh một lần tình huống sẽ càng thảm hơn so với người khác một chút.
Bản thân Sở Tư kỳ thật vốn dĩ phải thuộc loại này, nhưng bởi vì cả đời mắc chứng đau đầu, năm nào cũng phải trở về biệt thự của mình trong rừng tuyết tùng đen để phục hồi sức khỏe, cho nên luôn cho người ta cảm giác ốm đau quấn thân.
Điều này làm cho anh ít khó chịu hơn so với người bình thường.
Tát Ách · Dương thì khác. Mỗi bước di chuyển của hắn có chút gì đó lạc nhịp với thế giới bình thường. Rõ ràng là khác thường. Hắn thuộc nhóm những người “Quanh năm không ốm đau” đạt tiêu chuẩn nhất. Sở Tư quen biết hắn nhiều năm như vậy, chưa từng thấy lần nào bị tổn thương nghiêm trọng như vậy, còn lại đều có lệ, trong nháy mắt mọi chuyện đều ổn.
Lần này, Tát Ách · Dương dường như đang cố gắng bù đắp hậu quả của những vết thương mà hắn đã tích gióp trong hơn sáu mươi năm qua, ngay sau đó đã bất tỉnh trong khoang y tế.
Khi hắn ngủ, lông mày nhăn lại, biểu cảm này thường thấy trên khuôn mặt của Sở Tư, nhưng không thường thấy ở Tát Ách · Dương. Hắn ngày thường đều cười, tất nhiên nụ cười của hắn không liên quan đến cảm xúc, chính vì không thể nhìn thấy cảm xúc mà nhiều người vô thức rụng rời tay chân khi nhìn thấy hắn cười.
Khi lần đầu gặp Tát Ách · Dương, Sở Tư nghĩ hắn đang che giấu rất sâu. Sau khi quen biết hắn một thời gian dài, anh nhận ra mình nghĩ sai rồi. Thay vì giấu sâu, có vẻ như Tát Ách · Dương thực sự không có cảm xúc.
Càng thả lỏng vẻ mặt càng vô cảm.
Giống như… nhận thức về những cảm xúc khác nhau trong thế giới này bị mờ đi gần như bằng không, cho nên mới đi tìm kích thích.
Tuy vậy, trong những ngày qua, Tát Ách · Dương dường như đã đổi mới lại nhận thức vốn có của mình.
Thực ra… Dần dần cho thấy một chút phản ứng của con người.
Sở Tư đứng bên cạnh khoang y tế một lúc, cho đến khi dữ liệu chấn thương được hiển thị trên màn hình bên cạnh, sau đó anh mới nhúc nhích một chút, khi tới gần màn hình, giơ tay cầm lên nhìn.
Mức độ tổn thương toàn diện: Cấp
Xu hướng chữa lành cho thấy một đường cong tăng từ từ.
Thời gian ước tính: giờ
“Cấp ?” Sở Tư sửng sốt.
Ánh mắt anh lại rơi xuống cánh tay và eo của Tát Ách · Dương trong khoang y tế.
Hai vết thương đó vẫn còn dữ tợn đến ghê người, trong hoàn cảnh hỗn loạn vừa rồi, vừa cố gắng kéo Tát Ách · Dương vào, vừa tránh hai vết thương này, thực sự khiến người mệt mỏi lại sốt ruột. Nhưng anh vốn vội vàng tìm cách để cho Tát Ách · Dương an phận, đừng có lăn lộn lung tung, dù sao hai vết thương này nhìn cũng đáng sợ, nhưng theo lẽ thường không đến nỗi phải vào vào khoang y tế.
Nhưng hiện tại … cấp ?
Làm sao loại vết thương này có thể đạt đến cấp ? Đùa tôi à?
Anh đứng nhìn màn hình nghiên cứu hồi lâu, cũng không nghiên cứu ra lý do xác định cấp độ . Cỗ máy xui xẻo này trí tuệ có hạn, không đến mức cần phải tinh tường, một vài kết quả phân tích cho thấy đều không rõ ràng, không nói tại sao.
Sở Tư nhìn chằm chằm vào thứ đó trong vài giây, sau đó anh lấy máy truyền tin, gửi tin nhắn cho Đường——
Nói với Tạp Lạc Tư · Bố Lai Khắc, tôi đề nghị ông ta nên bán cái khoang y tế rách nát này càng sớm càng tốt.
Gửi tin nhắn xong, anh đi ra khỏi phòng y tế, không để cửa đóng chặt, trở về phòng ngủ vừa rồi, dựa lưng vào sô pha không bật đèn trần, chỉ để lại một chiếc đèn sàn có độ sáng dịu nhẹ dễ chịu.
Cảm giác bỏng rát của vết thương trên vai sau đã dịu đi rất nhiều, đối với Sở Tư mà nói không khác bị muỗi đốt cho lắm, căn bản không có ảnh hưởng gì, nhưng khi nằm xuống vẫn chú ý tư thế của mình.
Vừa rồi trên cửa dựa một chút, trên tường dựa một chút, khoang chữa bệnh lại dựa một chút đều không tạo áp lực lên vết thương, nếu ngủ có vấn đề gì, thật là ngốc.
Hai giây sau, máy truyền tin rung lên, một tin nhắn mới đến——
□ □ Lão đại, ngàn vạn lần đừng ném đi, thứ đó con mẹ nó đắt muốn chết, lão tử đã tốn rất nhiều công sức mới có thể đổi về được đó.
Phong cách này chính là những gì Tạp Lạc Tư · Bố Lai Khắc sẽ phản hồi.
Lại sau một lát, máy truyền tin lại rung lên ——
Trưởng quan, thương lượng cái, nếu không ngài thêm kênh của Tạp Lạc Tư · Bố Lai Khắc vào danh sách riêng tư đi. Ông ta luôn cướp máy truyền tin của tôi, tôi đã rất sốc khi ông ta trả lời đó, không có lợi cho sự phát triển thể chất và tinh thần của những người đấu tranh như tôi.
Sở Tư bật cười, đáp: Để sau lại nói tiếp đi.
Mấy năm qua, hầu hết các học viên trong Huấn Luyện Doanh đến từ Học viện Quân sự Bạch Ưng, bao gồm cả những người được gửi đến từ viện điều dưỡng cũng phải hoàn thành các khóa học của học viện quân sự.
Ngoại trừ việc huấn luyện cực kỳ khắt khe, nhiệm vụ vô cùng ly kỳ, có rất nhiều bí mật liên quan, kinh nghiệm của những học viên đó nhìn chung là bình thường.
Con của những người bình thường, với niềm tin bình thường, làm những việc tưởng chừng như rất huyền bí nhưng vẫn thuộc phạm vi bình thường.
Họ rất giống Đường hay Lặc Bàng, đều là những người năng nổ, mạnh mẽ trong chiến đấu, nhớ gia đình, bạn bè, cũng hay đùa, mang nhiều đồ đạc nhưng họ vẫn sung sức.
Đây là hình ảnh thường thấy của các học viên Huấn Luyện Doanh, anh và Tát Ách · Dương là những người ngoại lệ hiếm hoi.
Nghĩ theo cách này, anh và Tát Ách · Dương đã quấn lấy nhau nhiều năm như vậy, có lẽ là kết quả của việc vật họp theo loài, người phân theo nhóm.
Sở Tư ngủ một giấc giữa những dòng suy nghĩ lộn xộn, giấc ngủ này không an giấc. Có bao giấc mơ xen lẫn lúc nông lúc sâu khác nhau. Cảnh vật khác nhau, sự việc cũng khác nhau nhưng tới lui cũng chỉ có những người này.
Khi mở mắt ra lần nữa, anh đã hơi hoảng hốt, nhìn chằm chằm vào đồng hồ đếm thời gian trên tường một lúc mới nhận ra, anh thực sự đã ngủ hơn tiếng.
Hơn … tiếng?
Sẽ không vượt quá thời gian ước tính trong khoang y tế chứ?
Sở Tư ngồi dậy khỏi ghế sô-pha, lắng nghe trong hai giây, nhưng không nghe thấy bất kỳ chuyển động nào.
Anh cố gắng cử động vai, sau đó vươn tay ấn vào vị trí gần vết thương, nơi đó không có cảm giác sưng đau.
“Tát Ách · Dương?” Sở Tư đứng dậy đi vào phòng y tế, chỉ thấy nắp khoang y tế vẫn đóng chặt, người nằm trong đó vẫn nhắm mắt khẽ nhíu mày, giữ nguyên tư thế ban đầu không có động tĩnh gì. Vết thương ở thắt lưng đã lành một nửa, còn trên cánh tay thì không đáng sợ lắm, nhưng vẫn bị lộ da thịt.
“Vẫn chưa hồi phục sao?” Sở Tư cau mày lẩm bẩm.
Màn hình vẫn sáng và dữ liệu trên đó vẫn đang cuộn nhẹ nhàng. Sở Tư có chút buồn bực mà liếc mắt một cái. Dữ liệu ban đầu được cập nhật ba lần trong vòng năm giờ qua ——
Lần đầu tiên, mức độ chấn thương toàn diện được điều chỉnh từ xuống , thời gian ước tính đã giảm xuống còn giờ, thoạt nhìn hẳn là ở khôi phục chuyển biến tốt đẹp.
Tuy nhiên, khi dữ liệu được cập nhật lần thứ hai, mức độ tổn thương toàn diện đã nhảy lên mức , thời gian ước tính là giờ phút.
Lần thứ ba còn kinh khủng hơn, trực tiếp cấp độ thương tổn toàn diện lên cấp , ước chừng thời gian là giờ.
Sở Tư: “…”
Cái máy đen đủi này có thể hoạt động được không vậy?!
Theo một cách hợp lý mà nói, cả thuốc chữa bệnh dùng trên da và khoang y tế, hẳn kết quả phải tốt hơn gấp đôi mới đúng chứ. Làm sao còn kéo dài lâu hơn?
Nếu trước đây chỉ nói đùa với Tạp Lạc Tư · Bố Lai Khắc, thì hiện tại rất muốn vứt cái thứ rách nát này luôn cho rồi.
Ngay khi anh mặt lạnh tanh, định mở nắp đưa Tát Ách · Dương ra ngoài thì cỗ máy xui xẻo lại có động tĩnh.
Nó dường như mơ hồ ngửi thấy mùi nguy hiểm của vị trưởng quan trước mặt, phát ra tích một tiếng vang nhỏ sau lần thứ hai đổi mới số liệu ——
Mức độ tổn thương toàn diện: Cấp
Đường cong xu hướng chữa bệnh thay đổi từ dốc thoải sang dốc lớn.
Thời gian dự kiến: giờ phút
Sở Tư bất đắc dĩ dừng lại bàn tay đang định bật nắp ra, đưa mắt nhìn xuống nắp đậy, nhìn vào bên trong, tiếng hoạt động của khoang y tế hơi ồn ào, nắp đậy trong suốt bị hơi nước bao phủ. Theo hô hấp cùng tim đập, lúc dày lúc mỏng.
Trong khoảng trống của làn hơi nước mỏng, miệng vết thương dài hung tợn trên cánh tay Tát Ách · Dương đang dần lành lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Đây là hiệu suất mà một khoang y tế nghiêm túc cần phải có.
Sở Tư nhìn nó một lúc, buông lỏng chân mày, liếc nhìn chỉ số.
Cái máy tự biết thức thời, miễn cưỡng để lại một con đường cho chính mình.
Hơn một giờ nói dài cũng không dài nói ngắn cũng không ngắn, Sở Tư không cần thiết phải nhìn chằm chằm hoài.
Anh hoạt động cổ định đi tắm, trước khi cất bước còn nghĩ ngợi lung tung, lấy máy truyền tin gửi một tin nhắn. Lần này không cần chào hỏi, cứ thế nói thẳng——
Tôi lấy hai bộ quần áo sạch.
Lần này tin nhắn phản hồi rất nhanh, có vẻ như Đường không cho Tạp Lạc Tư · Bố Lai Khắc xem, nên tự mình trả lời trước——
???? Trưởng quan, bên đó xảy ra chuyện gì vậy?
Sở Tư: Không có gì đâu, xảy ra sự cố khi qua lại giữa hai thời – không gian thôi. Quần áo dính đầy máu, không thể mặc được.
Đường hiểu được cách nói thường ngày của anh, cách nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng thật ra, có lẽ đã phải chịu đựng không ít.
Đường: Tôi hỏi ông ta rồi, ông ta nói rất sẵn lòng, như vậy đó
Sở Tư: “…”
Câu rất sẵn lòng này đánh chết cũng không có khả năng từ trong miệng Tạp Lạc Tư · Bố Lai Khắc nói ra, máy truyền tin của Đường khả năng bị đối phương giật mất rồi.
Quả nhiên, sau một lát lại một tin nhắn mới gửi tới ——
Lấy hai bộ quần áo còn hỏi ý kiến của ta à, có ý đồ gì đây? Lão tử khó chịu nhất là cùng tiểu bạch kiểm nói chuyện đó!
Sở Tư: Muốn giao hảo với Bạch Ngân Chi Thành không phải sao? Không có ý đồ gì, chỉ là không muốn để lại ấn tượng là một tên cướp thôi, dù gì hợp tác vẫn cần thiết mà.
Ngay sau khi tin nhắn được gửi, một động tĩnh mới đột nhiên xuất hiện trong khoang y tế.
Sở Tư theo bản năng thoáng nhìn, thấy đôi mắt vốn đang nhắm nghiền của Tát Ách · Dương đột nhiên mở ra, ánh mắt lúc này không có cảm xúc, giống như cái gì đó đột nhiên mở ra, đôi mắt trong suốt giống như hai mảnh thủy tinh xuyên thấu, phát ra thứ ánh sáng lạnh lẽo.
Có lẽ vì hơi nước hay gì đó, hắn dường như không biết mình đang ở đâu, ngay khi mở mắt ra, vô thức giơ nắm đấm lên, đập vào nắp đậy.
Sở Tư sửng sốt một chút, lập tức vỗ vỗ nắp đậy, “Tỉnh rồi?”
Hơi nước lại giảm đi, mắt Tát Ách · Dương chuyển động, nhìn thấy Sở Tư đang đứng bên cạnh mình, nắm đấm đột ngột dừng lại cách nắp đậy chưa đầy một centimet.
Hắn chớp mắt, nới lỏng nắm đấm, dùng ngón trỏ cào vào nắp đậy, như đang đùa vui cùng Sở Tư ngả người về sau, lại chìm vào giấc ngủ.
Sở Tư cau mày đứng đó một lúc, không biết tại sao, nhưng dáng vẻ vừa mở mắt của Tát Ách · Dương có chút quen thuộc, như thể anh đã nhìn thấy ở đâu đó. Nhưng suy nghĩ rất lâu, vẫn không thể nhớ mình đã nhìn thấy nó ở đâu.
Tác giả có chuyện muốn nói: Hai ngày nay hơi muộn ~ Xin lỗi, ngày mai khôi phục thời gian bình thường.