Tháng chín, thời tiết bắt đầu dần dần chuyển lạnh. Đinh Toàn Vũ gọi đến, hỏi tại sao chẳng bao giờ thấy Lan Hinh lên mạng, nhắn tin cho cô cũng không thấy trả lời. Lan Hinh nói bận, cho nên không online.
Đinh Toàn Vũ vẫn nhiệt tình không giảm, nói mình sắp có ngày nghỉ, muốn tới thăm Lan Hinh. Trên tay hắn chỉ cầm tấm ảnh chụp lấy từ chỗ ba mẹ của Lan Hinh, hai người vẫn chưa gặp mặt bao giờ, cũng không có cách nào khác để trò chuyện, có lẽ cả hai nên trao đổi nhiều hơn.
Lan Hinh có chút đau đầu, cô không dám nói cho Đinh Toàn Vũ biết mình thích con gái, vì việc đó rất nhanh sẽ lại rơi vào tai hai ông bà nhà họ Lan, hơn nữa đủ để khiến Lan Hinh tin tưởng, hai ông bà sẽ cầm dao không quản đường xa ngàn dặm tới tìm mình. Đương nhiên cũng không thể nói với Đinh Toàn Vũ là mình đã có bạn trai, nếu nói vậy thì bên phía cha mẹ sẽ không tránh được một ngày ba mẹ yêu cầu mình dẫn bạn trai về.
Cô chỉ có thể nói bận, nói tiệm cơm đông khách, nói bận học.
Nhưng dù sao đây cũng không phải kế lâu dài.
Không dám nói cho Đinh Toàn Vũ, bởi vì không thể để cho cha mẹ biết. Lan Hinh phát sầu mấy ngày, sau đó liền nói chuyện này cho Ninh Vũ biết.
“Chị nên nói cho em biết sớm hơn chứ, cần gì phải một mình nghĩ tới nghĩ lui vất vả đến thế?” Ninh Vũ nhe răng nhếch miệng một phen, sau đó ôm Lan Hinh hôn: “Chẳng qua cũng tiến bộ, biết đường tìm em để bàn bạc.”
“Có cách nào sao?” Kỳ thật Lan Hinh vốn không muốn nói với Ninh Vũ, bởi vì dù có nói ra cũng sẽ chỉ khiến nàng buồn mà thôi. Những nghĩ lại, cứ dây dưa mãi như thế, Đinh Toàn Vũ sớm muộn gì cũng sẽ tìm gặp mình, lúc ấy có thể Ninh Vũ sẽ biết. Để nàng bị động biết còn không bằng tự mình nói cho nàng. Huống chi, trải qua một khoảng thời gian giáo dục không ngừng của Ninh Vũ, Lan Hinh cũng bắt đầu thử có chuyện gì cũng đều nói với Ninh Vũ.
“Gặp đi. Gặp rồi nói không thích là được mà. Cũng không phải gặp một cái liền nhất định thành công.” Ninh Vũ tựa hồ cũng không quá để ý.
“Thật hả?” Lan Hinh cảm thấy Ninh Vũ nói có lý, chẳng qua mấy chuyện như “coi mắt” này, đối với Lan Hinh mà nói là một chuyện không cần thiết, cũng vô nghĩa, hơn nữa cô cũng chán ghét, cho nên thật sự không nghĩ tới việc gặp mặt.
“Gặp! Cũng đâu có gì to tát đâu. Lan Hinh nhà chúng ta đâu xấu đến nỗi không dám gặp người. Chẳng qua tốt nhất thì chị hãy khiến anh ta không thích chị, nếu thế thì đỡ phiền hơn.” Ninh Vũ suy nghĩ rồi nói.
“Phải làm thế nào mới khiến anh ta không thích chị?” Lan Hinh nghiêm túc học hỏi.
“Nhà bọn họ có tiền không?” Ninh Vũ hỏi.
“Hình như không khá giả lắm, đồng hương với chị, cũng ở nông thôn thôi. Thôn nhà họ cũng không nhiều người có tiền.” Lan Hinh nghĩ lại gia cảnh nhà Đinh Toàn Vũ mà ba mẹ đã kể với mình.
“Vậy dễ rồi, chị chỉ cần chú ý khi nói đến việc gì cũng đề cập tới chuyện tiền bạc là được.” Ninh Vũ cười. Chỉ cần biết nhược điểm của đối phương ở đâu rồi dùng sức đâm chỗ đó là ổn.
“Tiền? Chị thực sự sợ mấy lời đấy không nói nổi.” Lan Hinh nói là sự thực. Tuy nhà cô nghèo, nhưng cũng không tham tiền đến mức gặp ai cũng nói đến tiền nong.
“Được rồi, đồng ý gặp mặt anh ta, đến lúc đó lại tính xem làm thế nào.” Ninh Vũ lại không lo lắng. Lan Hinh sẽ không đi theo người khác, việc này nàng có lòng tin. Chuyện đó đối với Ninh Vũ mà nói cũng không phải việc lớn gì.
Vì thế chuyện này cứ được quyết định như vậy.
Đinh Toàn Vũ nói, tháng mười sẽ tới.
Tháng mười, trong gió đã có cảm giác mát mẻ, mùa hè tựa hồ vừa mới đi qua, mùa đông cũng đã dần tới. [Lan tâm thực phủ] ngày ngày buôn bán, cứ sáng sớm mở cửa, đêm khuya đóng cửa, thu đi đông đến, nhưng cuộc sống thong thả lại không hề thay đổi khiến người ta khó có thể nhận ra.
Chẳng qua sắc màu rực rỡ mê người tràn ngập ngôi trường đại học đã hoàn toàn biến mất. Những gương mặt non nớt thường thường đi lướt qua bên ngoài tủ kính, tốp năm tốp ba thiếu nữ, tốp năm tốp ba mấy cậu thanh niên. Đương nhiên, tình hình này cũng không kéo dài bao lâu, đợi đến nửa năm sau, có lẽ sẽ là tốp năm tốp ba thanh niên nam nữ đi cùng nhau, rồi có lẽ sau này sẽ biến thành một cặp nam nữ.
Lan Hinh đứng trước tủ kính cho cá ăn, cười nói: “Đây gần như đã trở thành quy luật, hằng năm đều lặp lại một lần. Thanh niên bây giờ thật sự rất biết hưởng thụ. Thời của chị ấy à, người bận yêu đương cũng không nhiều như bây giờ.”
“Đừng, nghe chị nói thế khiến em cảm thấy như chị già lắm ý. Thật ra chị cũng chỉ mới tốt nghiệp hơn bốn năm thôi mà.” Ninh Vũ đùa nghịch bể cá [Yêu chẳng phân biệt]. Tuy hiện tại Tiếu Kiền và Dương Mục đã ở bên nhau sống một cuộc sống hạnh phúc, nhưng bể cá đại diện cho tình yêu của các nàng vẫn để lại [Lan tâm thực phủ]. Bởi vì bể cá [Yêu chẳng phân biệt] này bây giờ hiển nhiên đã có ý nghĩa khác.
“Chị đã hai mươi sáu rồi. Thực sự hơi già.” Lan Hinh nhìn nhìn tủ kính, muốn nhìn một chút ảnh ngược của mình, nhưng ánh sáng bên ngoài quá chói lọi, kính thuỷ tinh có độ xuyên thấu rất tốt, cho nên không có cách nào trở thành mặt gương.
Ninh Vũ đưa tay ôm lấy hai má Lan Hinh, nhìn trái nhìn phải, sau đó như thật nói: “Thoạt nhìn không giống lắm, năm sinh trên chứng minh thư của chị không phải là đã sửa đấy chứ?”
Lan Hinh liền cười: “Em có ngốc không thế.”
“Nhìn không ra mà, cũng sờ không được, em phải nếm thử một chút đã.” Ninh Vũ vừa nói xong, còn chưa chờ Lan Hinh phản ứng đã hôn lên má cô.
“Em……” Lan Hinh đỏ mặt, vội vàng nhìn trái nhìn phải, lúc này trong tiệm không có khách, mấy cô bé phục vụ đang quét tước vệ sinh, bất quá đâu ai biết người khác có thấy không.
“Suỵt…..Chị nhìn kìa……” Ninh Vũ vỗ vỗ vai Lan Hinh, hơi chu miệng ý bảo cô nhìn ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ một đôi tình nhân đạp xe đạp chậm rãi đi qua. Người ngồi trước là một cô gái mặc áo thể thao hở cổ cùng giày thể thao, tóc ngắn ngủn, liếc qua còn tưởng là con trai, bất quá hiện tại dưới sự giáo dục của Ninh Vũ, Lan Hinh đã có thể dễ dàng so sánh và nhận ra sự khác nhau giữa bọn họ và những tên con trai khác. Nhìn diện mạo, con gái bình thường đều sáng sủa mềm mại, nhìn ngực, cái này không chuẩn lắm, bởi vì T hơn phân nửa đều phẳng như sân bay, hoặc cho dù có ngực cũng đều thích nguỵ trang mình thành sân bay, như thể nếu không làm thế thì nhìn không đẹp trai. Còn một điểm nữa chính là nhìn hầu kết ở cổ, bất quá cái này phải tiếp xúc rất gần, nếu không thì nhìn không rõ. Đương nhiên, còn một cách chính là nhìn chân, giày là thứ mà cả nam và nữ đều cực kỳ yêu thích, nhưng cỡ giày lại không lừa người được.
Hiện tại Lan Hinh cũng có một bộ phương pháp để phân biệt.
Ngồi sau xe đương nhiên cũng là một cô gái, tóc dài, rất xinh, mặc áo len nhiều màu, phong cách rất độc đáo. Nàng ngồi phía sau, ôm eo cô bé đạp xe phía trước, đầu tựa lên lưng người ta, có vẻ rất hưởng thụ.
“Đẹp trai không?” Ninh Vũ hỏi.
“Ai?” Về phương diện này, phản ứng của Lan Hinh tựa hồ luôn chậm hơn nửa nhịp.
“Cái người T đạp xe ý.” Ninh Vũ giải thích.
“Tóc ngắn quá, tai đều hở ra, mùa đông chắc lạnh lắm.” Hình thức tư duy của Lan Hinh quả nhiên có phần không giống người thường.
“Em hỏi chị có đẹp trai không cơ mà.” Ninh Vũ có ý đồ kéo Lan Hinh quay trở lại chủ đề chính.
“Hiện tại con gái đều thích mấy người có ngoại hình thế à?” Lan Hinh hỏi.
Ninh Vũ vẻ mặt đầy thất bại: “Có lẽ, em nhận ra trong hai năm qua, số lượng con gái như thế trong trường nhiều lên, nhưng lại có vẻ khá phô trương.”
Lan Hinh à một tiếng, quay đầu nhìn Ninh Vũ: “Nhưng chị lại thích như em hơn. Nhìn giống con trai quá, chị thấy không được tự nhiên cho lắm, không biết có phải vì chị già rồi, hơi không theo kịp trào lưu hay không nữa.”
Ninh Vũ ha ha cười: “Đừng để ý mấy cái phong trào gì đó, chỉ cần chị cảm thấy em đẹp trai nhất là được rồi.”
“Em á?”
“Sao?”
“Em thì thôi đi, xinh đẹp, đáng yêu, dù sao không liên quan gì với ‘đẹp trai’ cho lắm. Chẳng qua, chị thích.”
Lời Lan Hinh nói lập tức lại khiến Ninh Vũ ngẩng đầu ưỡn ngực, tự tin tràn đầy.
“Dưa Hấu tỷ tỷ!” Ninh Vũ quay đầu gọi với về phía quầy bar, cô bé đứng ở quầy có khuôn mặc tròn tròn, rất đáng yêu, từ miệng Ninh Vũ lại biến thành “Dưa Hấu tỷ tỷ”. Xưng hô này bị cô bé kia từ chối đủ kiểu, nhưng qua năm rộng tháng dài, vẫn bị Ninh Vũ kêu thuận miệng.
“Không nghe!” Dưa Hấu tỷ tỷ quay đầu, nheo mắt lườm.
“Hai ngày tới chị để ý trông tiệm nhé, chị Lan Hinh bận.”
“Hả? Chị bận cái gì?” Ninh Vũ mà phát điên, Lan Hinh liền không hiểu gì hết.
“Không phải chị có cuộc thi à? Ngày mai đó.” Ninh Vũ tỏ vẻ khinh bỉ đối với việc Lan Hinh không thèm để ý.
Lan Hinh phản ứng lại, nói: “Em đang nói tới kỳ thi lấy chứng chỉ tư cách hành nghề kế toán à? Cũng chỉ là cuộc thi nhỏ mà thôi, cần gì phải hưng sư động chúng như thế?”
Ninh Vũ kéo Lan Hinh đến chỗ ngồi xuống, sau đó gọi hai ấm trà: “Đã mấy năm rồi chị chưa đến trường thi mà! Hễ là cuộc thi, chúng ta đều phải coi trọng, biết không? Chị đọc sách thế nào rồi?”
“Cũng được.” Lúc mới học, bởi vì về tài chính ngân hàng điện tử, cho nên có những thứ khó có thể hiểu được, nhưng cũng may hiện tại có internet, muốn học gì thực sự dễ dàng hơn trước kia nhiều. Từ không hiểu có thể tra Baidu. Chuyện gì không biết có thể tìm một diễn đàn chuyên nghiệp để hỏi người khác.
“Lúc thi phải tắt di động, ngày mai khi đi cầm đồng hồ của em mà đeo, để xem thời gian. Bút bi bút chì ngòi bút, còn tẩy, gọt bút chì, máy tính này nọ em đều chuẩn bị hết cho chị rồi. Sáng mai em đưa chị đến trường thi. Còn chuyện nữa, tối nay không được ăn mấy đồ cay quá hay nhiều dầu mỡ, để tránh tiêu chảy. Bữa sáng em sẽ chuẩn bị cho chị. Chị chỉ cần lo ngủ là được rồi.” Ninh Vũ lúc này có phần hơi lải nhải nhiều lời.
Lan Hinh cười nhìn nàng: “Chu đáo quá.”
“Đối với người khác khẳng định không chu đáo như thế, đối với Hinh nhà chúng ta ý à, đương nhiên không giống rồi. Hinh cần phải thi, em sẽ làm tốt công tác hậu cần. Tuy theo lời Hinh nói không phải cuộc thi quá khó, nhưng dù sao cũng học về ngân hàng tài chính, tương đương với việc bắt đầu lại tất cả. Cho nên, cứ phải cẩn thận.” Ninh Vũ nói xong, ngẩng đầu kêu với quầy bar: “Dưa Hấu tỷ tỷ, qua mấy bữa nữa tiệm cơm của chúng ta có thêm kế toán đó.”
“Tuyển kế toán mới à?” Lần này Dưa Hấu tỷ tỷ quên phản bác Ninh Vũ.
Ninh Vũ không đáp, quay đầu nhìn Lan Hinh: “Chị thực sự không định quay lại chuyên ngành à?”
Lan Hinh uống một ngụm trà: “Chuyên ngành của chị, học sâu nữa thì phải làm nghiên cứu, ngành sản xuất trong nước hiện tại phát triển còn lạc hậu, nếu quay trở lại chuyên ngành để làm việc, chỉ có thể khai phá bên phía nước ngoài rồi chỉnh sửa lại thôi. Nếu làm như thế, kỳ thật không có nghĩa gì. Chị nghĩ rồi, nếu quay trở lại chuyên ngành, trên cơ bản chị đã không đủ điều kiện.”
“Vậy chị chuẩn bị làm gì?” Ninh Vũ hỏi.
“Có lẽ sẽ thi CPA, cũng có thể tự học nông nghiệp. Còn chưa xác định.”
( CPA là cụm từ viết tắt của Certified Public Accountants, có nghĩa là Những kế toán viên công chúng được cấp phép. Đây được coi là một cố vấn tài chính chuyên nghiệp cho các cá nhân và doanh nghiệp. Bạn có thể hiểu nôm na CPA là những kế toán viên lành nghề và trình độ của họ đã được chứng nhận trên toàn cầu. wiki)
“Vì sao lại là nông nghiệp?” Về kế toán, Ninh Vũ vẫn có thể hiểu được, nhưng mà nông nghiệp, Ninh Vũ nghĩ không ra.
“Tuy từ nhỏ chị lớn lên trên ngọn núi nghèo, chán ghét sự bần cùng ở đó, nhưng trong chị vẫn thâm căn cố đế tin tưởng, bùn đất cũng có thể sinh ra vàng, chị có cảm tình sâu sắc với thổ địa. Chị thích cây cối khắp núi rừng, thích không khí trong lành.”
Lời Lan Hinh nói khiến Ninh Vũ nhớ lại quãng thời gian ở trên núi. Bầu trời trong trẻo, dòng suối trong vắt, cây cối trải dài khắp triền núi, con đường rừng âm u, còn có ngọn gió khi thổi qua, cánh đồng lúa dập dờn, Ninh Vũ nói: “Em cũng thích.”