“Không được!”
Ai cũng đều chưa kịp phản ứng thì người không nên phát ngôn nhất lại đã mở miệng trước.
Hàn Bội Bội tức giận nhìn Thần Phong, trong mắt mang theo hốt hoảng nhìn qua phía trọng tài và ban giám khảo, vội vàng nói, “Xin các vị đừng chấp thuận lời nhận thua vừa rồi!”
Thần Phong nghe vậy cũng tức giận không kém, tới bên cạnh cô nói, “Bội Bội, em đừng ương bướng nữa.
Trận đấu này dù thua cũng không sao, nhưng em phải nhanh chóng được chữa trị!”
Hàn Bội Bội nghiêm túc nhìn anh, ánh mắt kiên định không cho phép đối phương phản đối.
Loại ánh mắt to gan và tràn đầy khí thế như vậy khiến cho Thần Phong hơi giật mình.
“Thần không hề ương bướng.
Tình trạng của bản thân thần thế nào thần hiểu rõ, tuy rằng không thể thi đấu được nữa nhưng tiếp tục phòng thủ thì không hề gì.
Đây không phải là trận đấu của cuộc thi Học sinh toàn diện, ngay từ lúc bắt đầu, nó đã là hai trận đấu đơn song song tiến hành để giải quyết ân oán cá nhân rồi.
Thần đã thua, nhưng ngài thì không, thần không muốn ngài vì thần mà nhận thua một cách ủy khuất như vậy.
Thần biết, ngài vẫn luôn muốn quang minh chính đại dứt khoát giải quyết chuyện này.”
Thần Phong không khỏi ngây người nhìn cô.
Không đợi anh phản ứng lại, cô đã nói tiếp, lúc nói ánh mắt nhìn qua phía Kiều Phan và Thần Kha Triệt, “Hơn nữa, thần cũng tin rằng Thần thế tử sẽ muốn đấu một trận công bằng với ngài, sẽ không biến trận đấu so tài này trở thành trận hai đấu một.”
Kiều Phan nghe vậy thì cười, bước đến rìa sân đấu cách chỗ bọn cô không xa, “Đương nhiên rồi.
So tài giữa thần và Hàn tiểu thư đã kết thúc, Hàn tiểu thư cũng đã tự nhận kỹ không bằng người, thần đã hài lòng, tuyệt đối sẽ không xen vào trận đấu giữa ngài và Thần Kha Triệt.”
Thần Phong mím môi, nhìn vẻ kiên quyết trên khuôn mặt Hàn Bội Bội, rốt cuộc cũng đành đầu hàng, “Được, nhưng nếu em không thể chống cự nữa, chắc chắn phải ngay lập tức cho dừng trận đấu.
Được không?”
Hai âm cuối anh nói thật nhẹ thật dịu dàng, tựa như đang hỏi ý kiến cô, lại cũng giống như đang cầu xin cô, khiến trái tim Hàn Bội Bội bất giác run lên.
Cô gật đầu, nở nụ cười cổ vũ đáp, “Được, Hoàng tử cứ yên tâm.”
Thần Phong hài lòng mỉm cười, tay không nhịn được hơi sờ đầu cô.
Động tác chỉ là thoáng qua, rất nhanh tay anh đã rời khỏi, đứng dậy biến trở về bên phía Thần Kha Triệt.
Trận đấu song đơn trước đó nháy mắt biến thành độc đơn.
Lúc trước cả hai đều đã không ai nhường ai thì nay càng thêm ác liệt hơn, tay ra chiêu thức liên tục biến đổi, tốc độ cũng ngày càng nhanh hơn.
Thần Phong gấp gáp như vậy là vì muốn nhanh chóng kết thúc để Hàn Bội Bội được đội y tế chữa trị, mà Thần Kha Triệt thì nửa do bị Thần Phong ép phải tăng tốc độ, nửa cũng do bị chiến thắng của đồng đội kch thích đến, càng trở nên hăng máu hơn.
Thế nhưng tình thế cân bằng này rất nhanh đã bị phá vỡ.
Từ trước đến nay Thần Kha Triệt vẫn chưa bao giờ thắng được Thần Phong đều là có lý do cả.
Lúc này lại còn có Hàn Bội Bội đang bị thương nặng ngồi chờ ở một bên, khả năng của Thần Phong càng được thúc đẩy, tựa như thêm vào chất xúc tác, không bao lâu đã giành được thế trên, dần dần dồn ép Thần Kha Triệt.
Trên trán Thần Kha Triệt đã sớm ướt đẫm mồ hôi, chính hắn cũng cảm nhận được nếu cứ tiếp tục thế này, không lâu sau kết quả sẽ rõ.
Dù vậy, hắn vẫn không cam lòng, lại cũng không phục.
Cho dù hiện tại bản thân sắp thua, hắn vẫn cho rằng bản thân không thua kém gì Thần Phong cả, chỉ là vì lúc này Hàn Bội Bội đang bị thương nên mới kch thích đến khả năng phát huy của Thần Phong mà thôi.
Một tia sáng chợt lóe qua trong đầu Thần Kha Triệt, hắn hơi đánh mắt về phía Hàn Bội Bội.
Vài giây sau, hắn cắn răng, hạ quyết tâm.
Nhân lúc tìm được khoảng trống giữa những đợt tấn công của Thần Phong, Thần Kha Triệt dùng tốc độ ánh sáng tạo ra chục phiến băng sắc nhọn, sau đó phóng đi.
Thần Phong vốn cho rằng hắn sẽ ném về phía mình nên định điều khiển khí tạo thành một lớp phòng hộ, nhưng giây sau đó, ánh mắt anh tức khắc biến đổi, vội vàng quay đầu nhìn ra sau.
Những phiến băng kia, đúng là hướng về phía anh mà tới, nhưng bọn chúng lại sượt qua anh mà bay ra phía sau.
Lúc Thần Phong quay đầu lại mới nhận ra, đánh nhau một hồi, vị trí củaThần Kha Triệt, anh và Hàn Bội Bội vậy mà biến thành gần như cùng nằm trên một đường thẳng!
Con ngươi co rút lại, Thần Phong vội vàng chuyển hướng tay, lớp không khí bảo hộ vốn định dùng chắn trước mặt mình lập tức đổi hướng chạy đến chắn trước mặt Hàn Bội Bội.
Thần Kha Triệt chính là lợi dụng khoảnh khắc anh lơ là cảnh giác với mình này, dịch chuyển ngay đến trước mặt anh, một tay giơ ra không chút do dự cường hãn đánh ra một chưởng ma lực.
Tuy rằng phản ứng của Thần Phong rất nhanh lại vẫn không thể tránh được một chiêu này, cơ thể thẳng tắp một đường bay ra sau, đập lên tấm bảo hộ.
Hàn Bội Bội kinh ngạc cùng sợ hãi theo dõi một màn này, miệng hơi hé mở, đang định bảo anh không cần quan tâ m đến mình nhưng lại đã không kịp.
Sự hiếu chiến trong Thần Kha Triệt dâng cao, hắn nhận ra được khoảnh khắc này là giây phút duy nhất để hắn lật ngược tình thế, chuyển bại thành thắng.
Vì vậy mà tốc độ của hắn cũng bị đẩy đến cực hạn, giây trước vừa tung ra một chưởng ma lực, giây sau hắn đã lập tức trở tay, không bỏ phí một tích tắc nào phóng ra một loạt các phiến băng sắc nhọn.
Thần Phong bị đánh một chưởng rất nhanh đã lấy lại phản ứng, thấy hắn tiếp tục tấn công, anh vội vàng thi triển thuật Dịch chuyển không gian.
Đang định chạy sang chỗ khác tránh né, con ngươi của anh đột nhiên co rút lại, trong nháy mắt bản năng cơ thể đã tự làm ra phản ứng, thay đổi vị trí định dịch chuyển tới.
Ai cũng không thể ngờ đến được, sau khi đánh trúng được Thần Phong, chiêu tiếp theo mà Thần Kha Triệt tung ra không phải là nhắm đến Thần Phong, mà là Hàn Bội Bội.
Lại là Hàn Bội Bội.
Bởi vì hắn ta biết, cho dù hắn ta nhân cơ hội đánh trúng được Thần Phong ở lần đầu tiên, thì cũng không đại diện cho việc tiếp sau đó hắn vẫn có thể tiếp tục đánh trúng anh, cho dù hắn có ra chiêu nhanh đến mức nào đi nữa.
Thần Phong phản ứng cực kỳ nhanh, hắn vẫn luôn biết rõ điều đó.
Cho nên, khi ra chiêu thứ hai, hắn không chút do dự, một lần nữa nhắm đến Hàn Bội Bội.
Hắn cũng không sợ hắn phỏng đoán sai khiến cho Hàn Bội Bội bị thương, bởi vì đã có chiêu đầu tiên, là người bình thường dưới tình huống đó sẽ vô thức mà thi triển thuật Hộ thể để bảo vệ mình.
Chỉ có nhắm vào Hàn Bội Bội, Thần Phong mới không chút phòng bị dựa vào bản năng mà che chắn cho cô.
Chỉ có như thế, hắn mới tìm được cơ hội để lại đánh trúng anh một lần nữa.
Hàn Bội Bội còn chưa kịp mở miệng bảo anh không cần quan tâ m đến mình thì Thần Phong đã hiện ra ngay trước mắt cô, nhanh chóng mà cẩn thận vòng tay ôm lấy cô.
Nháy mắt, trước mắt cô chỉ còn lại mỗi hình ảnh của anh.
Tầm nhìn bị che chắn, ngay cả thân ảnh của Thần Kha Triệt cô cũng không thấy đâu nữa.
Vài giây sau, bên tai nghe thấy tiếng va chạm, Hàn Bội Bội biết rõ đó là tiếng của những phiến băng kia đâm vào người anh.
Tay cô vẫn luôn đặt trên vai anh, cảm nhận được cơ thể của anh vẫn thả lỏng như thường thì thầm nhẹ nhõm, hiểu được ít nhất anh vẫn luôn dùng thuật Hộ thể.
“Ngài……”
Còn đang định bảo anh mau đứng lên, cô không có việc gì, anh cần chú tâm vào trận đấu, thì cảm xúc dưới lòng bàn tay đột nhiên thay đổi.
Hai bả vai anh bỗng trở nên cứng ngắc, toàn thân đổ dồn về phía cô.
Tay anh tự lúc nào đã rời khỏi lưng cô, chống lên trên lớp bảo hộ ở hai bên cô, cơ bắp nơi cánh tay căng cứng gồ lên như thể anh đang phải chịu đựng một sức ép cường hãn nào đó.
Tay Hàn Bội Bội khẽ run rẩy, cô liếc mắt nhìn ra phía sau anh, lúc này mới phát hiện ra chỉ mới tích tắc trôi qua mà sau lưng anh đã xuất hiện một phiến băng cực đại từ bao giờ.
Phiến băng rất lớn, tựa như có thể che khuất cả thân hình của Thần Phong, Hàn Bội Bội chỉ thấy được mỗi phần đuôi của nó.
Thần Kha Triệt đứng ở phía sau lúc này đã tiến lên phía trước, lọt vào tầm mắt của cô.
Hàn Bội Bội thấy rõ được nét đắc ý hưng phấn và vui sướng trên vẻ mặt hắn.
Bàn tay của cô càng thêm run rẩy.
“H--Hoàng tử….” Cô khó nhọc gọi anh.
Sắc mặt Thần Phong lúc này đã trắng nhợt, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm cả vầng trán đầy đặn.
Anh nâng mí mắt nhìn cô, trong mắt chỉ toàn ôn nhu cùng dịu dàng, cố gắng khống chế hơi thở nhẹ giọng trả lời cô, “Ta không sao.”
Đầu ngón tay Hàn Bội Bội siết lấy vạt áo nơi đầu vai anh.
Đến tận lúc này, cơ bắp khắp toàn thân anh vẫn căng cứng như cũ, mùi máu tươi nồng nặc lan tỏa trong không trung.
Anh cần gì phải chú ý đến cô chứ? Cần gì phải che chở cho cô?
Nếu không phải vậy, anh làm sao có thể bị hắn ta đánh trúng đến hai lần?
Cho dù là dưới tình huống bị phiến băng đâm trúng, lực lượng mạnh mẽ đến mức có thể phá tan lớp bảo hộ của thuật Hộ thể để làm anh bị thương, anh lại vẫn vì không muốn đè lên vết thương của cô mà cố gắng căng mình chống cự.
Hai lực lượng mãnh liệt đối chọi nhau như vậy khiến cho vết thương trên người anh càng thêm nặng, thế nhưng anh vẫn ôn nhu như vậy, mỉm cười dịu dàng mà nói anh không sao.
Toàn thân Hàn Bội Bội run rẩy, cô nhìn qua bóng dáng của Thần Kha Triệt phía xa, chỉ thấy hắn hưng phấn cười lớn, “Hahahah, Hoàng tử tôn quý của thần, ngài chịu nhận thua sao?”