Bệnh Vương Độc Sủng Kiều Thê

chương 4: giao dịch

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi tính toán xong, Đưỡng Tĩnh cũng hiểu nàng gả cho Thần vương gia, muốn rời khỏi phải được hắn đồng ý. Nếu hắn đã đồng ý hôn sự này, đặt một cơ sở ngầm dưới mắt mình, hắn nhất định có suy nghĩ của mình, làm sao có thể dễ dàng để nàng rời khỏi đây.

Đường Tĩnh suy nghĩ, mặc kệ, dù kết quả như thế nào, nàng phải tìm vị Vương gia đó nói chuyện, làm sao mới đồng ý thả chính mình, tin rằng không ai muốn đặt một quả bom hẹn giờ trong nhà mình, nếu hắn không đồng ý, nàng liền khuấy cho Vương phủ của hắn gà bay chó sủa.

Hạ quyết tâm, Đưỡng Tĩnh dựa vào lan can nói:

“Xuân Ngọc, hiện tại Vương gia ở đâu?”

“Nô tùy cũng không rõ lắm, nhưng nghe nói phần lớn Vương gia đều ở thư phòng, tiểu thư muốn tìm Vương gia sao?” Xuân Ngọc hết sức vui vẻ, tiểu thư tới đây mấy ngày đều không đi tìm Vương gia, nghe thấy Đưỡng Tĩnh muốn đi tìm Vương gia, Xuân Ngọc hết sức tích cực liền hỏi có cần nàng ta đi hỏi thăm không.

“Không cần, chúng ta đi thư phòng thử nhìn xem/”

Đi được nửa đường, vừa vặn gặp quản gia Mặc thúc, hỏi được Vương gia đang ở thư phòng.

“Vương gia có phân phó, Vương phi không thể đến gần thư phòng.”

Nghe Vương phi muốn đến Thư phòng tìm Vương gia, quản gia khó xử nói.

Hừ, thì ra vẫn đề phòng nàng, nói vậy cuộc đàm phán của nàng vẫn còn hy vọng.

“Ta chỉ đi một lát, ta thật sự có việc muốn tìm Vương gia, quản gia ngươi sắp xếp đi.” Ở cùng một mái hiên sao lại không cúi đầu, Đường Tĩnh nói ra hai chữ cầu xin.

Quản gia có chút buông lỏng, Đường Tĩnh tiếp tục nói: “Ta ở Vương phủ không có nơi nương tựa, ít nhiều nhờ có Vương gia chăm sóc, quản gia ngươi để ta gặp Vương gia, ta chỉ muốn nói lời cảm ơn mà thôi.”

Mặc thúc nhìn Vương phi cúi đầu như vậy, thái độ hết sức chân thành nên cũng mềm lòng.

“Nếu Vương gia không đồng ý, Vương phi phải nhanh chóng rời đi, không cần làm bọn nô tài chúng ta khó xử.”

“Được, ta đồng ý.”

Hiện tại Đường Tĩnh chỉ muốn tìm Vương gia đàm phán, hiện tại không thể lo lắng cái khác nên đành đồng ý.

Có Mặc thúc dẫn đường, bọn họ nhanh chóng tới thư phòng:

“Các ngươi lui xuống trước đi, ta vào một mình là được rồi.”

Nàng và Vương gia nói chuyện, nên để càng ít người biết càng tốt.

Vừa định gõ cửa thì nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng đồ vật bị rơi, dựa vào phản ứng nhanh nhẹn của bộ đội đặc công, Đường tĩnh nhanh chóng đẩy cửa đi vào, Mặc thúc và Xuân Ngọc thấy Vương phi liều lĩnh xông vào cũng vội vàng chạy vào theo.

Đường Tĩnh đi vào thấy Mộ Dung Thiên Thần nhíu mày, sắc mặt tái nhợt ngồi trên ghế, trường bào màu trắng bị kéo căng, trên trán dính đầy mồ hôi, âm thanh cắn răng trong phòng yên tĩnh có vẻ rõ ràng.

Cái bàn trước mặt hắn lộn xộn, tất cả đều bị hắn đẩy rơi xuống đất. Cho dù kiếp trước nhìn rất ít thấy người trúng độc nhưng nhìn bộ dạng của hắn Đường Tĩnh cũng đoán được hắn bị trúng độc. Nàng nhanh chân chạy tới nắm lấy cánh tay của hắn bắt mạch.

Đừng Tĩnh cẩn thận chuẩn đoán, mày nhăn càng sâu, nhìn bộ dáng ẩn nhẫn đầu đầy mồ hôi của hắn, Đường Tĩnh thật cảm phục nghị lực của hắn. Theo mạch tượng chuẩn đoán trong người hắn có ít nhất sáu loại độc, các loại độc trộn lẫn vào nhau, thấy hắn nhận không biết bao nhiêu đau đớn, ánh mắt Đường Tĩnh dịu dàng hơn nhiều.

“Vương phi, Vương gia như thế nào?” Mặc thúc lo lắng hỏi. Nhìn Đường Tĩnh bắt mạch cho Vương gia, quản gia cũng chẳng để ý phải mời thái y tới.

“Tới giúp ta một tay nâng hắn lên giường.” Đường Tĩnh gọi hai người đến. Ba người khó khăn chuyển hắn đến nằm trên giường, nhìn bộ dáng gầy yếu của hắn, không nghĩ lại nặng như vậy.

“Nơi này có ngân châm sao?” Đường Tĩnh muốn dùng ngân châm châm cứu để giảm sự đau đớn cho hắn.

“Thôi.” Nhìn bộ dáng khó xử của Mặc thúc, nàng liền hiểu rõ, cái khó ló cái khôn, nhổ cây trâm trên đầu, có lẽ sẽ dùng được.

Hiện tại thời khắc quan trọng cũng không để ý tới nam nữ khác biệt, Đường Tĩnh giơ cây trâm nhanh nhẹn lột quần áo của Mộ Dung Thiên Thần, châm vào người hắn, độc tác nhanh, chuẩn và ngoan độc. Vừa châm vừa nói mấy tên dược liệu với Mặc thúc.

“Nghe hiểu chưa? Nhanh đi lấy thuốc, sắc xong thì lập tức mang qua đây”.

“Vâng, ta lập tức đi làm.” Vừa nói vừa chạy ra ngoài.

Động tác của Mặc thúc rất nhanh, vừa mới châm cho Mộ Dung Thiên Thần xong thì hắn đã bưng thuốc tới.

“Đưa cho ta, các ngươi lui ra đi.” Đường Tĩnh bưng thuốc.

“ Nhưng mà… “ Mặc thúc còn chần chờ.

“ Sao vậy? Sợ ta độc chết hắn sao? Nhìn bộ dáng của hắn có thể chịu đựng được bao lâu nữa? “

Đường Tĩnh khinh thường nhìn hắn, nàng chỉ sợ có chuyện gì xảy ra thì sẽ bị giữ lại ở chỗ này.

“ Vâng. “ bên ngoài đều là người của Vương phủ, Vương phi cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ.

Mặc thúc lo lắng nhìn Vương gia, sau đó đi ra ngoài. Xuân Ngọc cũng theo ra ngoài.

Uống thuốc không lâu sau Mộ Dung Thiên Thần tỉnh lại, mở mắt ra lại thấy Đường Tĩnh ngồi bên cạnh giường đang nghiêng người nhìn hắn, nhăn mày ghét bỏ nói:

“Tại sao ngươi lại ở trong này?”

“Sao ta lại không được ở trong này?” Đường Tĩnh che giấu sự vui vẻ.

“Nếu không có ta ở đây, nói không chừng hiện tại ngươi đã đến báo danh ở chỗ Diêm vương rồi.” Đường Tĩnh cũng ghét bỏ nhìn hắn một cái.

“Ngươi giải độc cho ta?”

“ Chưa giải. Nói thật, ta rất bội phục ngươi, trong thân thể ngươi có nhiều loại độc, lại có từ trong bụng mẹ, ngươi có thể sống đến bây giờ đúng là kì tích rồi. “

Chống lại ánh mắt nghi hoặc của Mộ Dung Thiên Thần, Đường Tĩnh hảo tâm giải thích cho hắn.

“ Ngươi biết y thuật? “ Tài liệu ám vệ thu thập lại đều nói Lý Linh Lan chỉ là một tiểu thư phủ Tướng phủ hung hãn ương ngạnh không có học vấn, làm sao có thể biết y thuật được.

“ Biết, ta cũng có thể giúp ngươi giải độc. “ Đường Tĩnh thề thốt nói.

“ Ngươi có thể sao? “ Mộ Dung Thiên Thần hoài nghi hỏi.

“ Ta có thể chuẩn đoán độc trong người của ngươi, còn có thể làm cho ngươi tỉnh lại, ngươi nói ta có thể hay không? “ Đường Tĩnh hỏi lại hắn.

Mộ Dung Thiên Thần rũ mắt, mỗi lần trúng độc hắn đều ngủ mấy ngày, vẫn chưa có ngự y nào nhanh chóng làm cho hắn tỉnh lại như vậy, hơn nữa tỉnh lại không cảm thấy đau đớn, tạm thời có thể tin nàng một lần.

Nhưng hắn sẽ không tin nàng có lòng tốt như vậy.

“ Nói đi, điều kiện của ngươi là gì? “ Mộ Dung Thiên Thần ngẩng đầu, bộ dáng vẫn lạnh lùng như vậy.

Hắc hắn, nàng phải cầu cạnh thái độ của hắn sao, nếu không phải muốn rời khỏi Vương phủ cần hắn gật đầu thì nàng đã lập tức phất áo rời đi, còn ở đây chịu oan uổng làm gì.

“Trong lúc chữa trị cho ngươi ta có thể tùy tiện ra ngoài, sau khi bệnh của ngươi tốt thì đưa cho ta một phong hưu thư, để ta rời khỏi Vương phủ, còn có, cho ta ba ngàn lượng coi như tiền thuốc men. Như thế nào? Ừ nếu không một ngàn lượng cũng được. “

Nhìn Mộ Dung Thiên Thần giật mình, Đường Tĩnh thương lượng với hắn một phen. Xuân Ngọc nói Ngũ vương gia không có thực quyền có lẽ trong phủ cũng không giàu có gì, nàng không biết ba ngàn lượng này hắn có thể đưa hay không cho nên chủ động hạ thấp số tiền.

Không biết trong hồ lô của nàng bán thuốc gì, nhưng thân thể hắn hắn rõ ràng nhất. Tuy không sợ chết nhưng thù giết mẹ của hắn còn chưa báo, vẫn chưa trợ giúp Hoàng huynh lên ngôi Hoàng đế, trách nhiệm của hắn vẫn chưa hoàn thành thì hắn sao có thể chết được.

Huống hồ điều kiện nàng nói không có gì xấu, hắn nên thử một lần.

“ Được, Bổn vương đồng ý với ngươi. “

“ Bất quá độc trong người ngươi đã để lâu như vậy, đã tạo thành thế cân bằng, nếu giải độc sẽ rất đau đớn.: Khiêu khích nhìn hắn, ý nói ngươi có thể chịu được sao.

“ Yên tâm, Bổn vương còn chưa yếu đuối đến đó. “

“ Được rồi, ngay mai nói cho ta tình huống trúng độc của ngươi, ta xem xem, ngươi có thể nhớ được sao? “

Giao dịch thuận lợi làm cho tâm trạng của Đường Tĩnh thật tốt, nàng không nghĩ tới lại thuận lợi như vậy, cho dù độc của Mộ Dung Thiên Thần có hơi khó giải nhưng cũng không sao, nàng không để ý lắm mà bắt đầu suy nghĩ thời gian tốt đẹp sau này, thậm chí cho đến lúc về phòng vẫn nở nụ cười.

“ Vương phi có chuyện gì lại vui như vậy? “ Xuân Ngọc cũng bị nàng thu hút, cười hỏi.

Nhìn nàng cười vui vẻ như vậy, lại nhớ lúc mình rời khỏi Vương phủ đồng ý dẫn nàng đi cùng, “Có chuyện tốt, sau này ngươi sẽ biết.” Đưỡng Tĩnh ra vẻ thần bí.

Ngày hôm sau mới ăn đồ ăn sáng xong, Mặc thúc đã đưa ngân phiếu qua, thuận tiện nói với nàng Vương gia đang ở đình trong hoa viên đợi nàng, bảo nàng nhanh qua đó.

Đường Tĩnh bĩu môi, đúng là đại gia, người bệnh mà cùng giàu như vậy.

“ Được rồi, ngươi nói với hắn, ta lập tức tới. “

Sau đó thu dọn một chút liền đến đình.

Lúc đến nơi, Đường Tĩnh từ xa thấy Mộ Dung Thiên Thần đang đọc sách, ánh nắng mặt trời như vẩy lên người hắn, gương mặt tuấn tú có chút ửng đỏ, hiện lên một chút tái nhợt của bệnh tật, nhưng không có cách nào che lấp sự cáo quý thanh nhã của hắn, giống như bạch mã hoàng từ trong mơ, làm cho nàng rung động.

Từ từ đi về phía trước, Mộ Dung Thiên Thần nghe được âm thanh liền ngẩng đầu, gương mặt tuấn tú nhợt nhạt, đôi mắt đen thâm thúy nhìn nàng, Đường Tĩnh bị xem có chút xấu hổ, nhẹ nhàng khụ khụ, lúc này Mộ Dung Thiên Thần mới hồi phục tinh thần.

“ Ngồi đi. “

Giọng nói vẫn lạnh lùng như vậy.

Trời ạ, nàng thật muốn ngửa mặt lên trời mà cười, nàng mắt mù mới nhìn thấy hắn như bạch mã hoàng tử, rõ ràng là một tòa băng thì đúng hơn.

Đường Tĩnh ngồi xuống nhưng cả hai đều không nói gì, không khí lại lâm vào xấu hổ.

“ Vương gia, nô tài đi chuẩn bị chút điểm tâm. “ Mặc thúc nhìn không được nữa mới phá với cục diện yên lặng, thuận tiện để không gian riêng cho hai người.

“ Ngươi muốn hỏi gì thì hỏi đi. “

“ Được. “

“ Ta hỏi ngươi cái gì ngươi phải trả lời. “

Sau đó Đường Tĩnh hỏi rõ tỉ mỉ thời gian phát tác độc, bệnh trạng, sau đó nhớ kỹ, nghe được điểm mấu chốt thì hơi cau mày sau đó bắt mạch cho hắn.

Mộ Dung Thiên Thần nhìn bộ dáng của nàng, hàng lông mày nhếch lên, đôi mắt trong veo như nước, đôi môi anh đào mím lại, trong lòng như có sợi lông nhẹ nhàng xẹt qua, cảm thấy mềm mại.

“ Được rồi, không sao, chờ ta trở về nghiên cứu nên khai thuốc như thế nào. “

“ Ngươi nói rốt cuộc có bao nhiêu loại độc? “ Mộ Dung Thiên Thần nhíu mày, nghi hoặc nhìn nàng.

“những thứ độc này đều không giống nhau, có lẽ không phải do một người hạ, nếu không đã lấy độc trị độc rồi. “ Đường Tĩnh bày ra vẻ mặt ‘bằng không ngươi đã chết sớm rồi.’

Mộ Dung Thiên Thần lạnh lùng nhìn nàng, cầm sách lên: “ Thứ không nên hỏi thì đừng hỏi “

Sau đó không thèm phản ứng lại nàng, Đường Tĩnh khó chịu để lại một câu ‘ba ngày sau ta tới giải độc cho ngươi’ rồi trở về phòng.

Đường Tĩnh vội vàng trở về không chú ý tới đôi mắt người đằng sau đầy ẩn nhẫn, tối sầm, muốn hắn chết còn không dễ như vậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio