“Ba. . . Ôm một cái… Ôm một cái.” Một tiểu nam hài lắc lắc người nhanh chân đến bên Trung Dật , cùng hắn thân thiết, Trung Dật yêu thương ôm lấy hắn rồi cha con hai người đi tới ghế salon ngồi xuống.
“Nhạc Nhạc mấy tuổi rồi?”
Tiểu nam hài nghiêm túc đếm từng ngón rồi lại từng ngón tay, lập tức trưng ra một loại chờ đợi cùng vẻ mặt mang theo khích lệ nhìn Trung dật: “Ta năm tuổi rồi.”
Trung Dật nắm lấy tay nó đứng lên , thương lượng nói: “Nhạc Nhạc, chúng ta đi học nhà trẻ có được không?”
“Không, không đi học nhà trẻ.” Nhạc Nhạc giận dữ lập tức đứng lên: “Ta muốn ở cùng với ba!”
“Nhưng Nhạc Nhạc đã lớn, không muốn đọc sách a!”
“Nhạc Nhạc còn nhỏ không có lớn lên!”
“Nhà trẻ có thang trượt ! Nhạc Nhạc thích nhất thang trượt mà …”
“Không cần!”
“Còn có nhiều điều thú vị khác!” (cái này ko chắc về nghĩa cho lắm =’=!!)
“Không thèm!”
“Lại có rất nhiều bạn bè cùng tuổi khác, Nhạc Nhạc sẽ gặp được nhiều bạn tốt!”
“Không muốn, không muốn, không cần!” Nhạc Nhạc thu về bộ mặt thoạt nhìn rất đáng thương.
“Nhưng các bạn cùng trang lứa khác đều đã đọc sách viết chữ, Nhạc Nhạc sẽ không làm vậy sao?” Trung Dật phiền não lại tiếp tục khuyên bảo.
Đứa nhỏ này ngay từ bé đã quá quấn quýt lấy mình, đã bị Thiệu Diệp cùng Ân Kiện Nam ( Thương Lan là tên cổ xưa rồi, đổi tên! ) kháng nghị rất nhiều lần rồi, bốn tuổi lúc đó “Hắn quá nhỏ” còn có thể mang qua, bây giờ năm tuổi rồi, muốn giữ lại hắn bên người sợ rằng không đơn giản, tối hôm qua đã đáp ứng hai người bọn họ thuyết phục cho Nhạc Nhạc đi học nhà trẻ, nếu như không làm được, bọn họ muốn vặn gãy cổ Nhạc Nhạc cũng không ngoài ý muốn.( ông này dã man =’=!!!)
“Nhạc Nhạc mặc kệ. . . Nhạc Nhạc muốn ở cùng với ba.”
“Nhạc Nhạc không nghe lời, là đứa trẻ hư.” Trung dật đem Nhạc Nhạc ngồi bên cạnh ghế salon rồi tránh ra xa, làm bộ không để ý tới hắn.
“Có phải thúc thúc muốn đuổi ta ra ngoài?” Đứa nhỏ cũng không phải cái gì cũng đều không hiểu. (thúc thúc là thằng ác ôn kia đó =_=”)
“…” Trung dật quay đầu kinh ngạc nhìn hắn, nhưng không phủ nhận, bởi vì điều Nhạc Nhạc nói chính là sự thật, hơn nữa điều đó làm hắn mất đi lí do thuyết phục Nhạc Nhạc học nhà trẻ.
“Cho nên ta không đi học nhà trẻ, ta phải ở lại chỗ này bảo vệ ba.” Nhạc Nhạc nghiêm túc nói, Trung Dật nghe xong rất cảm động, nhưng đây vốn chỉ là ý nghĩ đơn thuần của một đứa nhỏ … .
“Nhạc Nhạc, không nên kéo, ta sẽ tức giận đó !” Nhạc Nhạc đột nhiên kéo chặt xích trên cổ Trung Dật, hại Trung Dật nhất thời trọng tâm không yên liền ngã trên ghế salon, Trung Dật tức giận giơ tay lên rồi làm bộ muốn đánh hắn.
“Ba ngươi yên tâm, thúc thúc là người xấu, ta lớn lên muốn làm cảnh sát, đem tất cả bọn họ xử bắn, ta phải giúp ba thoát khỏi sợi dây, sau này ta với ba sẽ cùng sống với nhau.” Nhạc Nhạc lại chăm chú nói.
Trung Dật là người không thể uy hiếp kẻ khác bằng hành động, Nhạc Nhạc căn bản không để vào mắt, trong thế giới của hắn, chỉ có hai loại người, người tốt cùng người xấu, hắn cùng ba vốn là người tốt, hai thúc thúc là người xấu, ba bị hai người thúc thúc buộc đứng lên, cho nên chờ khi hắn lớn lên , hắn muốn giải cứu ba.
Quả không ngoài dự đoán, xế chiều hôm đó không thuyết phục được Nhạc Nhạc, tiểu tử này rất quật cường ,lôi kéo cả mình vào suy nghĩ giống hắn, chỉ là loại này cá tính rất dễ có hại. Trung Dật không cách nào tưởng tượng được rằng Thiệu Diệp cùng Ân Kiện Nam bộ dạng vô cùng tức giận, bọn họ như là hai con dã thú, một khi tức giận rồi thì việc gì cũng có thể làm được… .
Nhạc Nhạc nhìn Trung Dật không nói gì, tưởng rằng cổ hắn lại đau, tỉ mỉ lại bên cạnh cổ Trung Dật thổi khí , bộ dáng như đang che chở món đồ chơi mình yêu quý nhất.
“Nhạc Nhạc không đi nhà trẻ, ba sẽ không quý Nhạc Nhạc” Trung Dật quay sang Nhạc Nhạc nói câu cuối .
“Oa oa oa… .” Trung dật vừa nói xong , nước mắt Nhạc Nhạc lập tức ồ ạt chảy ra, hắn khóc rất dùng sức, thanh âm lớn như hồng chung, lập tức mặt đỏ lên vì khóc, Trung Dật biết là Nhạc Nhạc dùng khổ kế , biết rõ chính mình không nỡ để hắn khóc, hắn liền khóc cho ngươi xem, muốn đi an ủi hắn, lại sợ hắn càng không hiểu ra chuyện, không đi an ủi hắn, hắn sẽ khóc như một đứa mít ướt.
Một hồi lâu, Trung Dật thở dài một hơi, hay là không nhịn được thỏa hiệp rồi, Nhạc Nhạc cá tính rất quật cường, không để ý tới hắn hắn sẽ khóc, ai kêu hắn chính là bảo bối con mình, làm ta luôn không nỡ để hắn khóc. Trung Dật nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu hắn: “Nhạc Nhạc đừng khóc , ba không có ép nếu ngươi không thích”.
Trung Dật vừa nói xong, Nhạc Nhạc chỉ chờ có vậy, tự nhiên nước mắt lập tức ngừng chảy, Trung Dật thấy vậy chỉ có thể thở dài một hơi, thầm mắng một tiếng “tiểu quỷ”. Rồi khi không chú ý Nhạc Nhạc đột nhiên hôn lên bờ môi của hắn làm Trung dật lại càng hoảng sợ, bờ môi nhỏ mềm mại đầy xúc cảm cũng làm trái tim hắn giật mình, nhưng vừa lấy lại tinh thần liền lập tức đẩy ra.
“Ba…” Nhạc Nhạc quyết theo cái miệng nhỏ nhắn, thoạt nhìn rất không vừa lòng.
“Không thể…” Trung Dật hơi thở gấp gáp khó khăn nói.
“Nhưng thúc thúc cũng làm như vậy.” Nhạc Nhạc lập tức lấy lý do.(đấy ~ trẻ con có tinh thần và khả năng học hỏi rất cao ~ các phụ huynh nên chú ý điều này ~)=))
“Ngươi cũng nói thúc thúc là người xấu, ngươi không thể giống bọn họ cùng nhau làm việc xấu.”
Lời Trung dật nói làm cho Nhạc Nhạc hoang mang, lúc đó hắn cảm giác rằng, đôi khi làm người xấu cũng tốt… (ý em nó là làm người xấu thì tha hồ “làm gì” ba nó)
~~~~~~~~
P/s :đổi Thương Lan thành Ân kiện Nam ~:”> ( tác giả đổi không liên quan đến tớ ^^ )
Cont ….