Buổi trưa ấm áp, tôi ngồi yên trên giường, chiếc điện thoại bên cạnh không ngừng rung lên, mắt tôi nhìn không chớp vào cái tên vẫn đang nhấp nháy ấy cho đến khi nó an tĩnh lại.
Tôi ôm hai chân tựa vào đầu giường, đợi một lúc lâu, điện thoại không rung nữa, tôi cười tự giễu, Hàn Dục chỉ gọi ba lần liền từ bỏ rồi, trước sau chưa quá phút, đây không phải nói rõ, tình cảm của hắn đối với tôi cũng chỉ có một chút như vậy sao, hay căn bản vốn không có tình cảm gì, hết thảy chỉ là một âm mưu, mà tôi lại là người bị đem ra làm trò cười.
Cửa phòng bị đẩy ra, tôi tựa đầu trên cánh tay nghiêng đầu nhìn người tới, cười nói, “Tiểu Bạch, em không sao, anh đi Hoả Oa đi, em muốn ở một mình.”
Bạch Tấn không rời đi, cũng không tiến lên, chỉ tựa vào cạnh cửa lẳng lặng ngưng mắt nhìn tôi, trong mắt là yêu thương không chút nào che giấu.
Tôi vùi đầu bào cánh tay, rất muốn khóc, nhưng không có nước mắt, cả người giống như bị rút đi linh hồn, không có một chút khí lực, trong đầu trống rỗng, cái gì cũng không muốn suy nghĩ, cũng không tính trốn tránh, chẳng qua khi biết hết thảy điều Hàn Dục làm đều là vì người phụ nữ khác, từ đầu đến cuối hắn đều không có chút tình cảm nào với tôi, nhưng tôi lại không có cách nào ngăn mình không nhớ tới kỹ thuật hôn cao siêu của hắn, không có biện pháp coi thường nỗi nhớ không thể xoá sạch trong lòng, không có biện pháp không yêu hắn!
Cho nên, hiện tại tôi chỉ có thể làm đà điểu, núp ở một góc chữa lành vết thương, mà vết thương lần này chắc chắn sẽ không bao giờ có thể khỏi hẳn.
Tiếng chuông cửa dồn dập vang lên, tôi sửng sốt một chút mới ngẩng đầu.
Bạch Tấn cũng ngẩn ra, nhìn tôi một cái rồi xoay người rời đi, một lúc lâu sau cũng không nghe được âm thanh gì.
Mười phút sau, đang lúc tôi muốn đứng dậy, theo một hồi tiếng bước chân dồn dập, cửa phòng bị người ta tông vào.
Tôi cắn chặt môi, nhìn bóng người quen thuộc khiến tôi đau lòng, trong mắt đầy hơi nước, tôi vẫn không nhúc nhích, cũng không nói, chỉ rơi nước mắt ấm ức.
Người đàn ông đứng ở cửa ngẩn ra, đi tới, từ từ đứng ở bên giường nhìn tôi, ánh mắt đau khổ, tràn ngập áy náy.
Tôi nhìn khoé miệng hắn do tông cửa mà chảy ít máu, vươn tay, ở phía trên đụng một cái, cảm giác được hắn hơi run lên, nhẹn ngào mở miệng “Đau không?”
Người đàn ông không trả lời tôi, chỉ nắm tay tôi thật chặt, sau đó vùi mặt vào lòng bàn tay tôi không ngừng nói, “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi…”
Tay tôi chỉ vuốt ve gương mặt của hắn, không nói gì.
Thời gian dài yên lặng, hắn ngẩng đầu lên, mặt áy náy nhìn tôi “Hạt Tiêu, nghe anh giải thích.”
Tôi quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, một lát sau gật đầu một cái “Anh nói đi.”
Người đàn ông từ từ đứng lên, lần nữa nắm chặt tay tôi, tôi quẩy người một cái, dãn ra.
“Hạt Tiêu, trước khi giải thích, anh muốn hỏi em một câu nói.”
Tôi buông mí mắt, “Anh nói đi.”
Hàn Dục hít một hơi thật sâu, “Trong mấy tháng này qua lại, em có cảm thấy anh đang thật lòng?”
Đau đớn trong lòng giảm xuống, một lát sau tôi gật đầu.
Hàn Dục giống như thở phào nhẹ nhõm, sau đó buông tay tôi đi tới bên cửa sổ, một lát sau, xoay người nhìn tôi, trên mặt là vẻ nhu hòa mà kiên định.
“Anh thừa nhận ban đầu tiếp cận em là có mục đích, nhưng cũng không phải vì Đỗ Hân Di, anh không vĩ đại như vậy, gặp lại cô ấy, cô ấy giống như thay đổi thành một người khác, cả người có vẻ vô cùng thê lương tối tăm, nhưng anh phát hiện trong lòng trừ cảm thấy cô ấy thật đáng thương, cũng không có bất kỳ cảm giác gì, lúc cô ấy cầu xin anh theo đuổi em, anh cũng không đáp ứng, nhưng khi anh nhìn thấy hồ sơ cá nhân của em thì lại cảm thấy hứng thú, bởi vì lúc ấy bố anh đang thu mua công ty chú Hoàng, anh nhớ ra em là người cưỡng hôn anh lúc năm tuổi, vì tò mò, anh mới chấp nhận lời cầu xin của Đỗ Hân Di.
Sau đó anh tạo một cuộc gặp gỡ vô tình ở quán bar, thành công hấp dẫn sự chú ý của em, rồi anh nói với bố muốn tiếp quản công ti của chú Hoàng, dẫn dụ em ở lại bên cạnh anh, nhưng anh lại không nghĩ tới trong một tháng ngắn ngủi anh lại có thể yêu em, trừ lúc ban đầu có dụng ý khác, sau này tất cả những việc anh làm đều là xuất phát từ nội tâm, tuyệt không có một chút nào lừa gạt, Hạt Tiêu, em không thể cho anh cơ hội sao?”
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, mấp máy môi, “Vậy chuyện tối hôm qua?”
Hàn Dục đi tới cạnh tôi, hai tay đặt trên vai tôi, ánh mắt trong trẻo nhưng sâu bên trong đều là hối tiếc, “Ngày hôm qua chỉ là hiểu lầm, anh không rõ tại sao tự nhiên cô ấy lại tới tìm anh, hơn nữa lúc đó cô ấy đã uống rất nhiều rượu, anh muốn đưa cô ấy về nhà, cô ấy không chịu, sau đó anh mang cô ấy đến khách sạn, cô ấy nói muốn tự sát, anh lo cô ấy sẽ làm chuyện dại dột nên ở bên cạnh, anh vốn định gọi điện thoại đưa cho em, nhưng điện thoại di động không có pin, lại không dám dùng điện thoại của khách sạn, sợ em hiểu lầm…”
Giọng nói của hắn càng ngày càng nhỏ, đầu cũng càng ngày càng thấp, tôi nghe hết lời hắn, hít một hơi thật sâu, sau đó nâng cằm Hàn Dục, nói từng chữ từng chữ, “Anh, chết, đi, cho, tôi!”
Nói xong tôi đẩy hắn, rồi đi xuống giường..
Hàn Dục hành động cực kỳ nhanh giữ lấy cổ tay tôi, đem tôi ôm chặt vào ngực, cũng không quản tôi quyền đấm cước đá, nhắm ngay môi của tôi liền hôn xuống, tôi không ngừng giãy giụa, sau đó liền lợi dụng lúc đầu lưỡi hắn đi vào mà cắn một cái, đến khi mùi máu tươi tanh tưởi tràn ngập khoang miệng, tôi mới nhả ra.
Mà đầu lưỡi Hàn Dục vẫn không lui ra ngoài, lại không ngừng thăm dò bên trong, khi đụng phải đầu lưỡi của tôi thì hắn lại dịu dàng liếm mút, tôi cảm giác mùi máu tươi trong miệng càng ngày càng đậm, hung hăng đẩy hắn xuống, để hai người tách ra.
Hàn Dục ôm chặt tôi, khẽ vuốt ve lưng tôi.
Một lát sau, tôi ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt khổ sở của hắn, phì cười, đưa tay kéo lấy khoé niệng hắn “Vẫn còn chảy máu sao?”
Hàn Dục cầm tay tôi hôn một cái, có chút ấm ức mở miệng”Ừ.”
Tôi trừng mắt liếc hắn: “Đáng đời!”
Hàn Dục u oán nhìn tôi, sau đó lè lưỡi: “Cắn đứt rồi.”
Tôi nhìn kỹ một chút, ở đầu lưỡi đúng là có một vết thương lớn, hừ lạnh một tiếng, lôi hắn vào phòng vệ sinh, tôi súc miệng trước, sau đó đổ cho hắn một chút nước súc miệng, sau khi làm sạch sẽ, hắn lôi tôi ngồi lên giường, tội nghiệp nhìn tôi.
“Tha thứ cho anh có được không?”
Tôi đáp trả bằng một cái liếc mắt, đứng lên, ở trước mặt hắn đi lại hai vòng, sau đó dừng lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn.
Hàn Dục run lên bần bật, có chút đề phòng nhìn tôi “Hạt Tiêu, em, em muốn làm gì?”
Tôi cười lạnh một cái, “Là anh tự mình tới, hay là em giúp anh?”
Trán Hàn Dục đã bắt đầu đổ mồ hôi “Tới cái gì?”
Ngón tay tôi đặt trên gương mặt Hàn Dục từ từ trượt xuống, một đường đi qua chiếc cằm hoàn mỹ, yết hầu khêu gợi, lồng ngực cứng rắn, cơ bụng sáu múi, cuối cùng dừng ở chiếc lều nhỏ dựng lên đầy trông ngóng dưới bụng.
Hàn Dục lúc này đã đầu đầy mồ hôi, mặt không thể tin nhìn tôi, đáy mắt là lửa nóng kích tình, giọng nói phát run”Hạt Tiêu, em, em không phải là muốn với anh…”
Tôi cúi người cười tà ác, “Với anh làm gì?”
Hàn Dục ánh mắt tan rã nhìn tôi, đôi mắt bị sắc dục làm cho mịt mờ, khi móng vuốt của hắn đặt lên eo tôi, tôi búng tay bắn vật nhỏ đang hưng phấn bừng bừng đó xuống.
Một tiếng rên rỉ bị đè nén từ trong miệng Hàn Dục lọt ra ngoài.
Tôi đứng dậy, nhìn người đàn ông đang khổ sở khom người, căm hận nói: “Thằng nhãi anh thật đúng là làm cho tôi thất vọng, anh không nhớ rõ lúc đầu tôi đã nói gì sao?”
Hàn Dục vất vả lắm mới không run rẩy nữa, đầu đầy mồ hôi nhìn tôi, đôi mắt thê thảm chứa đầy ấm ức, tôi nhìn Hàn Dục mặt mũi trắng bệch, cảm thấy mới vừa rồi thật sự có chút quá đáng, gãi gãi đầu, hơi bận tâm nói, “Cái đó, rất đau sao?”
Hàn Dục đáng thương gật đầu, kéo lại tay tôi, thấy tôi không giãy giụa thì đặt tay tôi ở nơi vật nhỏ mềm nhũn ấy, “Nắn thử xem.”
Tôi trừng mắt nhìn hắn, mặt đỏ hồng, hắn nhìn thấy tôi đã thỏa hiệp, thuận thế ôm tôi đặt trên đùi, mặt chôn ở trong cần cổ tôi nhẹ nhàng cọ.
“Về sau anh không gặp cô ấy nữa.”
“Hừ!”
“Anh thề, nếu không thì anh sẽ là gay.”
Xém nữa là tôi đã bật cười, đổi tư thế ôm cổ Hàn Dục, cả người dựa vào lòng hắn, cảm giác khủng hoảng bất an cuối cùng cũng tan biến.
“Anh biết không, vừa nãy em rất sợ, em sợ nếu anh không có bất cứ tình cảm gì với với em, thì em phải làm sao đây? Dục bảo, anh biết không? Ngay cả hận anh em cũng không làm được, một ít cũng không làm được!”
Hàn Dục ôm chặt tôi, thân thể khẽ phát run, qua thật lâu mới bình tĩnh lại.
“Hạt Tiêu, chúng ta đính hôn đi! Lần này dù ai phản đối cũng mặc kệ họ!”
Tôi ngẩng đầu, chống lại ánh mắt vô cùng kiên định của Hàn Dục, nặng nề gật đầu một cái.
...............
Ba ngày sau, rốt cục tôi cũng bắt được Hoàng Vũ.
“Anh, em có chuyện muốn nói.”
Hoàng Vũ ngồi trên ghế salon hút thuốc lá, vẻ mặt có chút ngưng trọng, nghe lời tôi nói, sửng sốt một chút mới gật đầu, ” Có chuyện gì?”
“Em quyết định cùng Hàn Dục đính hôn, mẹ của anh ấy đã đồng ý.”
Hoàng Vũ cau chặt chân mày “Bố cậu ta thì sao?”
Tôi mấp máy môi, “Không có.”
Hoàng Vũ thở dài một cái rồi ngoắc tay với tôi, tôi ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh ấy, anh ôm bả vai của tôi nói thật nhỏ: “Hạt Tiêu, cha cậu ta nếu không đồng ý, anh lo em và cậu ta sẽ phải chịu ấm ức.”
Tôi quay đầu, nghiêm túc nói, “Anh, em không sợ chịu ấm ức, hơn nữa Hàn Dục cũng sẽ không để em chịu ấm ức, em biết em tuỳ hứng, nhưng mà em thật sự yêu anh ấy, em muốn mãi mãi ở cạnh anh ấy, anh đáp ứng em có được không?”
Hoàng Vũ trìu mến nhìn tôi, “Hạt Tiêu, em xác định cậu ta là muốn hạnh phúc sao?”
Tôi ngập ngừng một lúc, sau đó kiên định gật đầu.
Hoàng Vũ vuốt vuốt tóc của tôi, bất đắc dĩ cười, “Nha đầu ngốc, còn là như vậy toàn cơ bắp, anh em không phản đối, nhưng đừng quá vội vàng, vụ án Ngũ Gia lập tức được điều tra, chờ chuyện này xử lý xong rồi, anh sẽ giúp em tìm cách, được không?”
Tôi ôm cổ anh ấy mạnh mẽ gật đầu.
Hoàng Vũ cười cười, nghe tiếng chuông điện thoại di động, cầm điện thoại lên, vỗ đầu tôi rồi ấn xuống nút trả lời.
“Ây? Lăng Lăng.”
“Anh ở nhà, muốn anh đi đón em không?”
“Được, vậy đi đường cẩn thận.”
Hoàng Vũ cúp điện thoại liền tựa trên ghế salon, ngửa đầu thất thần nhìn trần nhà.
Tôi kéo cánh tay anh, “Anh à, Hàn Lăng muốn đến sao?”
Anh ấy gật đầu một cái, dáng vẻ mệt mỏi vô hạn.
“Nói vậy rốt cuộc Hàn Lăng muốn hành hạ anh tới khi nào đây?”
Khoé miệng Hoàng Vũ hơi nhếch lên có chút khổ sở cười, “Sớm thôi, sẽ sớm kết thúc.”
Tôi cắn môi, “Em nghe không hiểu.”
Hoàng Vũ cười, vừa muốn nói chuyện, điện thoại lại vang lên, thấy tên người gọi trên màn hình điện thoại, đáy mắt anh ấy bỗng nhiên thoáng qua một tia đau đớn, qua một lúc lâu mới đè xuống nút trả lời.
“Ừ?”
“Đúng, đang ở nhà, đến đây đi.”
Tôi nghe hết lời anh ấy, hoàn toàn ngây ngẩn, có chút khó tin nhìn anh ấy, “Anh, anh điên rồi, sao anh lại để cho Bì Bì tới đây?”
Hoàng Vũ mím chặt môi, gương mặt trắng bệch đến doạ người, từ từ đứng lên, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lạnh lùng nói, “Để cô ấy chết tâm.”