Bí Kíp Tỏ Tình Của Sinh Viên Kỹ Thuật

chương 5

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

E hèm.. Tâm sự mỏng chút.

Vì để có một cái Tết trọn vẹn, nên Editor ta đây phải chăm chỉ cày bừa học tập. Bởi vậy cho nên tuần kế tiếp truyện sẽ vẫn được đăng từ chương/tuần, các nàng chịu thiệt chút. Ta trải qua giai đọan khắc nghiệt này rồi ta sẽ làm con ong chăm chỉ edit cho các nàng tối đa -- chương / tuần .

Còn cái này nữa nè, ta đang nhắm một bộ, thể loại: trọng sinh, showbiz, phá án(nhẹ), hài, sủng, HE.

Sự ủng hộ của các nàng chính là động lực mạnh mẽ của ta.

Nếu sau tuần mà có người đào thì ta kiếm truyện ngược ta đào à nha =]]].

Chương

Sửa lỗi: Hinh.

Những chiếc lá ngô đồng sum suê mang một vài sắc thái âm u, con đường vẫn yên tĩnh, Cố Tân Di chỉ cảm thấy gió thổi thật là nóng, đỏ từ đầu đến chân, cô hiện tại bây giờ không muốn hỏi đường, chỉ muốn đào một cái lỗ để lẳng lặng chui xuống.

(┬┬﹏┬┬) câu chuyện bi thương này, nói ra ngoài cũng sẽ không có ai tin!!!

"Xùy." Một tiếng cười khẽ từ đỉnh đầu truyền tới, bàn tay run rẩy của Cố Tân Di không biết nên đặt chỗ nào cho phải.

Không biết có phải bởi vì mông quá đau tạo cho cô ảo giác hay không, từ âm thanh trong tiếng cười ấy vậy mà cô nghe ra một chút sung sướng?

Σ(°△°|||)︴

Cô vội vàng giấu hai bàn tay ra sau lưng, âm thầm sờ sờ lên mông, rất đau.

Cho nên chắc chắn là ảo giác.

Cố Tân Di từ đầu đến cuối không dám ngẩng dầu, dùng âm thanh nhỏ bé, yếu ớt như ruồi muỗi mà không ngừng nói thật xin lỗi.

Cô thoáng nhìn quần dài màu đen vuông vức thỏa đáng, đường cắt may thẳng tắp kéo dài.

"Lạc đường."

Anh nói một cách chắc chắn, âm thanh sạch sẽ mà mát lạnh, như là gió tuyết núi cao lướt qua khe núi, âm cuối trầm thấp hóa thành một hồ nước yên bình.

Trong âm thanh xào xạt của lá bị thổi qua, phảng phất ký ức xa xăm ở nơi sâu thẳm truyền tới.

Cố Tân Di bị giọng nói của anh làm cho kinh ngạc, đến cùng chỉ biết triệt để ngậm miệng lại, gật đầu rồi lại lắc đầu.

Cô quấn mấy vòng tóc, dừng lại một hồi lâu, cân nhắc đủ điều, suy nghĩ những chuyện đã qua, lại lần nữa gật đầu.

Mù đường là chuyện nhỏ, đau mông là chuyện lớn.

Cô gật đầu giống như gà mổ thóc, tóc dài màu đen hướng một bên đổ xuống, lộ ra chiếc cổ trắng ngần, bông tai hình hoa trên lỗ tai làm nổi bật bên vành tai mượt mà, đáng yêu, áo sơ mi trắng vắt ngang hông, hai đầu gối gấp lại, cũng may thời điểm ngã xuống không có bị trầy da.

Tần Trạm hít một hơi thật sâu, khom lưng đưa tay phải tới trước mắt cô.

Những vệt đốm sáng giữa những chiếc lá vừa khéo chiếu lên bàn tay của anh,làm nổi bật lên khớp xương rõ ràng, thon dài mạnh mẽ, chỉ tay rõ nét.

Cố Tân Di sửng sốt một hồi, sợ hãi ngẩng đầu lên.

Ngược sáng, Cố Tân Di không nhìn rõ mặt của anh.

"Nơi này cách ký túc xá một đường thẳng khoảng mét, thực tế thì khoảng cách mét, nhìn em hình như bị mềm chân rồi." Tần Trạm nhìn nhìn biến báo nam bắc cách đó không xa: "Với lại không phân biệt được nam bắc, em nhanh chóng tính đến khả năng thấp nhất, nơi này là chỗ phía tây nam, hiện tại vẫn còn là thời gian lên lớp, trong khoảng thời gian này, người đi ngang qua khả năng thấp hơn. Nhưng em bị ngã như vậy cũng có một phần trách nhiệm của tôi___" anh trầm mặc.

Tốc độ nói chuyện ổn định, rõ ràng mạch lạc, Cố Tân Di nghe xong vẻ mặt ngu ngơ, có lẽ khí chất của anh quá mức đơn giản và sạch sẽ, cô vẫn là bị thuyết phục gật đầu, kiên nhẫn nghe nửa câu còn lại của anh.

"Tôi sẽ phụ trách."

Giọng nói của Tần Trạm kiên định, còn kèm theo động tác gật đầu.

A?

Hai mắt Cố Tân Di trừng lớn, quai hàm phồng lên, giống như con cá nóc.

Cô bất chấp cái mông còn đau, bỗng chốc từ dưới đất đứng lên, lui về sau một bước. Mờ mịt nhìn người đàn ông đối diện.

Anh cũng không chút bối rối nào, lạnh nhạt thu tay về, ngón trỏ day day huyệt thái dương, xoay người đi về phía trước.

"Đi thôi."

Cố Tân Di do dự một lúc, đi theo anh.

Cô trước sau vẫn duy trì khoảng cách chừng một mét, ngẫu nhiên có thể dẫm lên cái bóng lúc ẩn lúc hiện của anh.

Cố Tân Di so sánh một chút, cảm thấy anh thật sự rất cao, một mét sáu tám như cô miễn cưỡng chỉ đứng đến vai anh, bộ tây trang được cắt may thích hợp, phác họa lên thân hình của anh, anh đi rất chậm, giống như đi tản bộ.

Tần Trạm nghe được tiếng bước chân nho nhỏ lộn xộn ở phía sau, mím môi cười cười.

Không bao lâu, Cố Tân Di nhìn anh móc chìa khóa xe, xung quanh vắng lặng, chỉ có một chiếc xe đỗ lại.

Tần Trạm mở cửa xe, ngón trỏ đây day huyệt thái dương, lại đứng dậy từ phía sau cầm một miếng nệm màu trắng đặt ở chỗ ghế phụ.

Chống cửa xe, anh nhìn cô gật đầu ra hiệu, lại nhàn nhạt mở miệng nói: "Đi."

Giọng nói của anh có cảm giác quen thuộc và an toàn khiến Cố Tân Di không thể cự tuyệt. Cô theo bản năng đi tới, ngồi xuống ghế phụ, tiếp xúc với miếng nệm làm cô cảm thấy choáng váng.

Ngón tay Tần Trạm giật giật, mím môi dặn dò: "Thắt chặt dây an toàn."

Anh lái xe vòng lại, thời điểm đảo xe anh còn sử dụng mánh khóe, Cố Tân Di hai mắt sáng rực.

Lái xe điêu luyện!

Đầu tiên xe chạy thẳng, lại rẽ ngoặc, cuối cùng đi thẳng xuống, không có nửa phần dông dài, Cố Tân Di nghiêng mắt nhìn bắt gặp toà kiến trúc mang tính tượng trưng mà cô đã nhìn thấy lúc đến, cảm giác khẩn trương trong lòng đột nhiên tiêu tan.

Anh vẫn là biết đường, còn phân biệt được nam bắc.

Cố Tân Di cảm thấy may mắn không thôi.

Nhiệt độ trong xe rất vừa phải, rừng cây Khoa đại rất rậm rạp, nhiệt đô vốn so với bên ngoài thấp hơn không ít, những cũng vẫn không chịu được cái nóng bức thiêu đốt của mùa hè, Cố Tân Di mệt mỏi hồi lâu, được khí lạnh của điều hòa quét trúng một cái liền cảm thấy thoải mái không ít.

Cô nghiêng đầu, thấy một bên mặt sạch sẽ tuấn tú của anh ở đường phân chia sáng tối, lông mi dày giống như được nhuộm từ nắng.

Anh nhìn rất trẻ, lại rất chính chắn, trên người có một loại khí chất đan xen giữa con trai và đàn ông.

Cô cảm thấy nhìn lén người ta như vậy thì không tốt lắm, thời điểm muốn quay đầu, lại bị thu hút tầm mắt bởi mồ hôi chảy xuống cổ áo của anh.

Cố Tân Di đưa tay cảm nhận một chút nhiệt độ, bởi vì hôm nay muốn đi xa, nên cô mặc sơ mi đơn giản cùng với short jean, bây giờ nhiệt độ trong xe đối với cô mà nói rất thích hợp, nhưng đối với bộ tây trang của anh đang mặc mà nói, quá nóng.

Bên trong xe không có âm nhạc, đi ngang qua đường chính có thể nghe được sự náo nhiệt của đám đông.

Cô nhìn chằm chằm vào mồ hôi sáng lấp lánh trên cổ của anh, không biết đây chỉ là sự trùng hợp hay là cố tình.

"Đẹp trai không?"

Cô Tân Di nhìn đến xuất thần, đột nhiên nghe thấy anh mở miệng

"Hở?"

Cố Tân Di không rõ chuyện, khẽ nhếch miệng.

Tần Trạm nghiêng mặt: "Em đang nhìn tôi." Lông mi của anh lay động mấy cái, rõ ràng khóe miệng không hề giương lên, thế nhưng Cố Tân Di lại cảm thấy anh dường như đang cười.

Anh nói một cách chắc chắn, sạch sẽ lại mang một ít tính trẻ con, cô mới nhớ tới chính mình vừa mới nhìn mồ hôi chuyển động trên cổ anh.

"Đẹp trai không?" Anh lại hỏi, nhất định phải đạt được kết quả như mong muốn.

Cố Tân Di bị ánh mắt bình tĩnh của anh nhìn có chút xấu hổ, gật đầu nói:"Đẹp".

Anh cũng gật gật đầu, như tán thành câu trả lời của cô, sau đó lại đem tầm mắt dời đi.

Tốc độ xe đã chậm lại.

Anh vốn lái chậm, quy quy củ củ không vượt xe, không chiếm đường, hôm nay lại lái cực kỳ chậm hơn.

Cố Tân Di thấy có một nam sinh cưỡi chiếc xe đạp bên cạnh họ chạy như bay vượt qua, sau đó còn quay đầu lại đưa tay hình chữ V lên.

Ký túc xá chậm rãi hiện ra ở trước mắt, Tần Trạm ngừng xe ở đầu đường.

Cố Tân Di nói liên tục mấy tiếng cám ơn.

Tần Trạm hơi gật đầu, day day huyệt thái dương nói: "Em cũng đẹp." Nói xong, anh lên xe rời đi, bỏ lại cho cô cái đuôi xe màu trắng xinh đẹp, tốc độ cực nhanh, khiến Cố Tân Di sửng sốt hơn nửa ngày.

Tại sao....

Cô có cảm giác mình sau khi bị trêu trọc lại bị vứt bỏ không thương tiếc?

Phải, cô vừa mới....

Là bị trêu chọc đi.

Cô Tân Di âm thầm bóp mông mình một cái, đau đớn khiến cô hoàn hồn trở lại.

Liếc mắt hướng về phía chiếc xe rời đi, cô chậm rãi đi về phía ký túc xá.

Leo xong bốn lầu, thì đã mệt bở hơi tai, Giả Giai đã ngủ say, hai người còn lại không thấy bóng dáng, chắc hẳn là đi tham gia hoạt động của lớp.

Cố Tân Di nhẹ nhàng đặt di động lên bàn, sạc pin, trong lúc đứng rửa mặt ở bồn rửa mặt, lại phát hiện khuyên tai bên phải bị mất.

Cô nghĩ, hẳn là nó đã rơi khi cô bị ngã, thương tâm một hồi, cô chống cự không nổi sự mệt mỏi, ở trên giường ngủ thiếp đi.

Một giấc ngủ này kéo dài đến năm giờ rưỡi chiều, Giả Giai đang dựa vào tường ôm di động chơi, thấy cô đã tỉnh, cười hỏi đi đâu ăn cơm.

Bàn ca hôm nay ngoại trừ phổ cập khoa học, kiến trúc bên ngoài, còn cẩn thẩn kiểm kê thức ăn trường học, điều khiến Cố Tân Di cảm thấy an ủi chính là, đưa cô vào đây chỉ vì căn tin thật sự không phải gạt người, là thật, xác thực có nhà ăn, còn chưa có tính các quán ăn nhỏ, mỗi căn tin đều có món ăn đặc biệt khác nhau, từ mì đến cơm, từ sáng đến tối, đại giang nam bắc đủ loại khẩu vị, cùng nhau vơ vét.

Bàn ca nói về cảm xúc của mình một cách sống động như thật, điều này làm cho Cố Tân Di hung hăng mà nuốt mấy ngụm nước bọt.

Điểm tâm sáng yêu quý ở căn tin số , lựa chọn hàng đầu về bữa trưa là ở căn tin số , bữa tối đi dạo một chút ở nhà ăn của nhân viên trường học, bữa khuya tạm chấp nhận căn tin số .

Cuối cùng Bàn xa còn thân thiết nhắc nhở___

"Chính vì cái dạng này mà tôi từ Triệu Nguyên trở thành Bàn ca."

Anh sờ sờ lên cái bụng tròn trịa của mình, ngửa mặt lên nhìn trời một góc °

Nhưng đối với Cố Tân Di, người trời sinh ăn không mập mà nói, một chút lực uy hiếp đều không có, cô đã gấp không chờ nổi muốn đại sát tứ phương các nhà ăn.

Cố Tân Di từ trên giường bước xuống, hỏi Giả Giai có ý tưởng gì.

Giả Giai điềm tĩnh mà lắc đầu.

Mới vừa tham quan trường học, vận động một con đường dài như vậy khiến cơ bắp hai người đều ê ẩm, đi xa thì không thích hợp.

Đúng lúc Đồng Như Nam cùng Vệ Tử trở về ký túc xá, nghe Cố Tân Di kể lại nhứng món ăn ngon, cũng nóng lòng muốn thử, cùng nhau bàn bạc.

Cố Tân Di lấy ra tấm bản đồ, nhìn qua, chọn ra một nhà ăn ở khoảng cách gần nhất lại có danh tiếng không tệ, nhà ăn nhân viên trường học.

Bốn người huyên náo ra khỏi phòng, dọc đường thu hút ánh mắt của mọi người.

Các cô gái ngành kỹ thuật cũng không giống như trong tưởng tượng của mọi người, khô khan, lôi thôi lếch thếch. Ngược lại, họ có phong cách riêng, sự tự tin của tuổi trẻ.

Vừa mới bước vào nhà ăn, Cố Tân Di liền bị mùi thơm nức mũi làm cho tinh thần sôi sục, một đám đứng ở cử sổ tìm kiếm thăm dò.

Bánh bao súp, thật đáng yêu.

Thịt bò kho, gân ngon.

Các loại cơm chiên, thật đa dạng.

Trong khi cô rối rắm đi qua đi lại, ba người còn lại đều đã gọi món ăn ngon.

Nghĩ đến tương lai còn dài, Cố Tân Di chọn một phần bánh bao nhỏ, một đĩa thịt bò hầm, một đĩa tôm muối tiêu, cùng với một chén cơm, đầy ắp đi đến bàn ăn.

Vệ Tử bị sốc bởi sức ăn của cô, nhìn bữa tối phong phú của cô, lại nhìn bữa ăn của chính mình chỉ vỏn vẹn một bát canh rau, một cái bánh bao.

So sánh dáng người, Vệ Tửu ai oán nhìn Cố Tân Di nói: "Kỳ thực hàng so với hàng thì nên vứt, người này so với người khác đáng nguyền rủa."

Cố Tân Di chỉ cảm thấy gió lạnh thổi vèo vèo, cô rụt cổ lại, ăn một miệng lớn thịt bò cho đỡ sợ.

Vệ Tử gần đây đang giảm cân, sớm đã quyết tâm, cô véo bàn tay mập mạp của mình, nhai màn thầy nghiến răng nghiếng lợi nói: "Kỳ thật tớ khi còn bé không mập. Thật sự, chỉ một câu " không bỏ lại cơm thừa" đã phá hủy cuộc đời tớ."

Cố Tân Di, Đồng Như Nam, Giả Giai:

"..."

Trở lại ký túc xá đã là gần tối, đám mây màu đỏ cam phía chân chời trải dài rừng cây.

Cố Tân Di ấn mở điện thoại, thanh thông báo hiển thị [nhiều tin nhắn QQ bạn chưa xem].

Cố Tân Di có chút nghi hoặc, nhấn vào ô biểu tượng, trên màn hình xuất hiện hình ảnh khá là khó nói.

【 Phù Dung Hoa thích cuộc nói chuyện của bạn】

【 Phù Dung Hoa thích cuộc nói chuyện của bạn】

【 Phù Dung Hoa thích cuộc nói chuyện của bạn】

..............

Cô kéo xuống đến cuối cùng, lại làm mới một lần, phát hiện tin nhắn liên tục không có gián đoạn, mỗi một lời thích đều cách nhau hơn mười giây, dường như đã được đọc một cách cẩn thận.

Cố Tân Di chuyển sang giao diện máy tính, lần này có thể thấy rõ hơn.

Đồng chí【 Phù Dung Hoa 】mặc dù đã sử dung QQ từ nhiều năm trước, hệ thống tự động gửi đi một văn bản nhỏ " chào mừng sử dụng không gian QQ"

Đều được thích.

Thật sự là rảnh rỗi đến đau hết cả trứng đi.

Tổng cộng có hơn tám trăm cuộc nói chuyện và nhật ký ghi chép, đương nhiên là toàn bộ thích của【 Phù Dung Hoa 】.

Cô Tân Di cảm giác mông mình lại bắt đầu đau.

Lòng hiếu kỳ đã thúc đẩy cô ấn vào thông tin【 Phù Dung Hoa 】, thông tin sáng mù mắt cô _____

Giới tính_____

Nam.

Anh ta nghiêm túc?

Không phải đang chọc cười?

Thế mà lại lấy một cái nickname trong lành, thoát tục như thế này?

Cô nhìn vào ô tuổi, đã sắp ba mặt trời, Cố Tân Di vừa nghĩ tới chính mình từ khi nào đã thêm vị thanh lưu này, một bên không chút khách khí mà cười thành tiếng.

Giả Giai lại gần hỏi cô đang cười cái gì, cô đem di động đưa cho Giả Giai xem.

Giả Giai: "...."

Cố Tân Di cười đến chảy nước mắt, đọng trên hàng mi dày: "Thì ra trên đời này vẫn còn người có nickname kỳ lạ hơn so với lão Cố a."

"Lão Cố là ai?"

"Lão Cố là bố của tớ,【 Bá Vương Hoa 】"

Giả Giai: "..."

--------------------------------

【Nhật ký tỏ tình】:

Cô ấy bởi vì quán tính mà ngã xuống đất, xác suất nhỏ này là điều tôi chưa từng tính tới, mặc dù hình ảnh có chút đẹp, nhưng cô ấy lại bị đau.

Tôi đưa tay cho cô ấy, cô ấy không chạm vào.

Tôi không vui.

Nhưng cô ấy nhìn tôi được ba phút hai mươi bảy giây, ánh mắt thâm tình.

Cô ấy nói tôi đẹp, rất chân thành.

Tôi lại vui vẻ.

Cô ấy thích ngắm tôi, về sau.....

Muốn nhìn chỗ nào, tôi đều cho phép.

Tác giả có điều muốn nói:

Thời điểm Tần Trạm day day huyệt thái dương, có vấn đề.

Trong chương này, Tần Trạm day bao nhiêu lần? Mỗi lần làm như vậy, anh ấy đang nghĩ gì?

【Bạn tốt Phù Dung Hoa online】.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio