Có lẽ là việc thánh chỉ tứ hôn sáng nay đã làm bầu không khí của Tú lâu càng thêm quỷ dị.
Một tiểu thư đang giả vờ ngủ cùng một Vương gia biết rõ đối phương giả vờ nhưng cũng không nói ra, hai bên trầm mặc giằng co.
Lúc trước thỉnh thoảng trước khi đi ngủ, Nhan Hi sẽ tới Tú lâu bồi nàng ngốc này một lát, hắn rất ít nói chuyện chỉ là xem một vài trang sách rồi sau đó rời đi, dường như hắn tới chỗ này chính là vì muốn nhìn nàng một chút. Chỉ là ngày hôm nay tình hình cùng lúc trước không giống nhau, Đào Tiểu Vi bị chuyện tứ hôn làm tâm thần không yên, nàng còn không có chuẩn bị tâm lý tốt đối mặt Nhan Hi.
Sao lại như thế này, cư nhiên muốn gả nàng cho người cùng nàng ở chung mười năm, Nhan Hi là người mà nàng nằm mơ cũng nghĩ không ra sẽ trở thành trượng phu của nàng.
Gương mặt nóng rát, Vương gia lạnh lùng này không có gì chơi hay sao mà chà đạp gương mặt mềm mại của nàng a, "Tỉnh, tỉnh, ngươi không phải có điều muốn nói với ta sao?"
Không sai là có điều muốn hỏi, bất quá không phải bây giờ, nàng còn không có dũng khí đâu, thế nhưng bàn tay to lạnh lẽo này cũng thật đáng ghét, miết hết bên trái rồi bên phải, thấy nàng không động vẫn giả vờ ngủ, đột nhiên hai tay hắn chọt xuống dưới nách.
Thét chói tai, chân bó nhỏ không chút do dự đạp lung tung, "Người xấu, không nên đem ta thành món đồ chơi, rất đau nga."
Nàng bụm mặt gào thét lên án, cũng bất chấp đang giả vờ ngủ.
Trong bóng tối nàng nhìn không rõ thần sắc Nhan Hi, nhưng từ trong thanh âm nghe ra là hắn đang cao hứng, "Vi vi, lúc ngủ, trái tim không thể đập nhanh như vậy, ngươi tốt nhất học một môn Quy Tức đại pháp, chí ít có thể hãm lại một ít."
Lúc này còn đùa cợt nàng? Đào Tiểu Vi tạm thời quên tâm tình lúc trước, đá văng chăn bông ra, trên người nàng chỉ có trung y tư thế đang nữa ngồi xổm trước mặt Nhan Hi, trên đầu nhỏ tóc dài rối tung cùng ánh mắt hắn nhìn thẳng, "Ngươi không phải ghét nhất bị người khác can thiệp sinh hoạt của ngươi sao ? Lần này vì sao dễ dàng tiếp chỉ, Người xấu, ngươi thực sự nguyện ý thú một tù binh từ trên chiến trường mang về làm Vương phi sao?"
Nhìn không rời mắt khuôn mặt đang hờn dỗi của nàng, Nhan Hi từ đầu giường lấy qua áo khoác, bất động thanh sắc khoác lên vai Đào Tiểu Vi, cũng không trả lời nàng, trầm thấp tiếng nói hỏi, "Ngoại trừ những điều này, còn có gì?"