Khó thấy được Nhan Hi cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Đào Tiểu Vi không khỏi dương dương đắc ý.
“Vi Vi, những thứ này nàng từ đâu nghe tới ?”
Ngón tay chỉ vào quyển sách trên tay Nhan Hi, nếu trong này cho ta biết nhân quả của mọi chuyện, thì tất nhiên sẽ có nguyên nhân và phương pháp xử lý, tất cả những người đọc sách đều có thể thông qua những tầng giấy mỏng manh này mà tìm được tất cả lý giải.
Trong phần học tập nàng trời sinh chính là một cao thủ, lúc Nhan Hi cùng nàng xa cách năm năm thời gian, nàng cơ hồ đem toàn bộ sách bên trong thư phòng này đều đọc hết một lần, nàng trong đầu không hề ngốc, mà vì Nhan Hi tưởng tượng không tới, Trúc Diệp Đồng có một câu nói miêu tả nàng rất chuẩn xác, cũng rất đúng trọng tâm.
Nàng nói, Vi Vi là một cô gái đơn thuần thiện lương nhưng không thiếu thông minh.
Sự thông minh của Đào Tiểu Vi còn ẩn giấu rất nhiều sau lưng, mọi người nhìn thấy nàng, đầu tiên đã bị mỹ mạo của nàng đoạt đi hô hấp, vô luận là nam nhân hay nữ nhân, cũng không tránh khỏi bị hấp dẫn bởi dung mạo của nàng, về phần trong đầu nàng chứa cái gì, dù là kiến thức hay là bã đậu, cũng không ai quan tâm.
Thỉnh thoảng ở trước mặt Nhan Hi, bộc lộ chút tài năng nàng cảm thấy rất đắc ý, mỉm cười lộ ra hàm răng trắng loáng thật ngay ngắn.
“Nàng đã tự tin như vậy, ta đây an tâm.”
Hắn còn có thể nói gì? Đào Tiểu Vi cười nũng nịu, nhìn ở trong mắt của hắn hình như có thể thấy được cảm giác lông mao đang dựng đứng, đúng là kỳ phùng địch thủ gặp nhau, hắn thật giống như lơ đãng chạm đến một mặt khác đang che giấu của tiểu thê tử.
Từ khi trở về từ chiến trường Ngụy quốc, Nhan Hi chưa từng chạm tới phù dung sớm nở tối tàn (nữ nhân ấy hihi, Hi Ca còn chong sáng khi gặp Vi vi nhà ta nha^^), vừa lập tức gặp nàng một Đào Tiểu Vi biểu hiện nhu thuận như thế.
Có lẽ vương phi của hắn, cũng không hoàn toàn như nàng biểu hiện ra ngoài sự mảnh mai, không chịu nổi bất kham như thế.
Chuyện này cũng không làm ảnh hưởng đến hai người, hai phu thê dù chưa nói rõ nhưng cũng đang trên tinh thần đạt thành hiệp nghị nào đó, bọn họ muốn cùng nhau cố gắng, cùng chung đối mặt những mưa gió trong kinh thành, kết thành đồng minh không bị bất luận kẻ nào phá hư…
Đại quân nghỉ ngơi và hồi phục mấy ngày, Nhan Hi cũng không nôn nóng hạ lệnh đi nhanh đoạn đường cuối cùng này, hắn thoải mái nhàn nhã, mỗi ngày cùng Vương phi ở chung một chỗ, Đào Tiểu Vi chơi dịch dung thuật của nàng, hắn xem sách của nàng, thỉnh thoảng cao hứng, hai người còn có thể cùng cưỡi một con ngựa đến trong núi, chẳng qua là lẳng lặng nghe nước chảy róc rách, xem lá khô rơi rụng cũng có một tư vị.