Vân Diễm thân thủ nhanh nhẹn từ phía sau rút ra lưỡi kiếm sắc bén, nhắm vào chóp mũi Đào Tiểu Vi, lớn tiếng quát hỏi, “Ngươi đến tột cùng là người nào?”
Mắt to đen kiều mỵ nheo lại hài hước, như cũ là tiếng nói ngọt ngào của nữ tử, ngón tay dài nhỏ trắng nõn hóa thành hình hoa lan nhẹ chỉ Vân Diễm, “Nhìn ngươi, động một chút là múa đao, mới có nói vài lời đã đem kiếm móc ra rồi? Lại còn hỏi ta là ai, là ngươi đem ta chộp tới, ta là ai chẳng lẽ ngươi còn không rõ ràng sao?”
Giờ này Vân Diễm cũng không có ngây thơ cho là mình mới vừa rồi là nghe lầm, lạnh lùng gần như muốn cuồng bạo, “Các hạ, nên lộ ra diện mạo thật, nếu không thần kiếm của Vân Diễm này cũng không nhận người.”
“Nam nhân, thật là bạc bẽo, trước một khắc còn lời thề son sắt thề non hẹn biển, lúc này đã trở mặt.” Che cái miệng nhỏ nhắn, ha hả cười duyên, ‘Đào Tiểu Vi’ thanh âm lại biến thành tiếng nam nhân trầm thấp nói, “May là ta đối với ngươi cũng không có động tâm, nếu không, này một thân trong sạch cũng lấm bùn.”
Không tiếp tục hỏi, Vân Diễm cũng lười cùng hắn nữa dài dòng, chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ có một ngọn lủa vô danh, hừng hực thiêu đốt, dường như muốn nổ tung, giơ kiếm đâm tới, vừa lên tới chính là sát chiêu, nửa điểm đường sống cũng không chịu lưu.
‘Đào Tiểu Vi’ khóe môi mang theo cười, phá kiệu bay ra, bay giữa không trung đáp lên đỉnh kiệu, chỉ dùng mũi chân trái chống đỡ thân thể, lớn tiếng kêu cứu, “Người đâu, giáo chủ của các ngươi điên rồi, muốn giết người nữa.”
Bốn phía hộ vệ, bạch y thị vệ không hiểu, chẳng qua là ở trong nháy mắt nghe được tiếng kêu, sau đó Đào Tiểu Vi từ trong xe ngựa xa hoa bay ra, nóc kiệu vỡ vụn, mà tốc độ không có chậm hơn đối phương – Vân Diễm cũng bay ra theo.
“Người đâu, bắt con tiện nhân kia.”
“Bạc tình lang, ngươi thật là quá tổn thương tâm ta, may là, ta đối với ngươi cũng không có tình ý, từ hôm nay nhất phách lưỡng tán, từ đó trời nam đất bắc, cuộc đời này vĩnh viễn không gặp lại.” Lại là dùng tiếng nói làm cho người ta hận nghiến răng nghiến lợi, giống như Vân Diễm đã chiếm tiện nghi rồi lại không nghĩ chịu trách nghiệm còn hung ác. Nhan Dung chẳng qua cũng để trên mép nụ cười vui vẻ, lại cũng không kiêng kỵ để cho Vân Diễm thấy, phất tay một cái, người đã như một con Bạch Hạc bay đi xa.