Quá hạnh phúc.
Thật là cao hứng.
Thật giống như đã tiến tới bên cạnh bệ hạ, không cần nói lời nào, cũng chỉ là dựa sát thêm gần chút nữa, có thể thấy rõ ràng bệ hạ hơn.
Chỉ ở rất xa trong thấy một bên mặt, Nhan Hi cũng đã thu hoạch đầy đất trái tim, xếp thành hàng ngũ chỉnh tề bày ở dưới chân hắn.
Chỉ cần hắn trở lại ngụ trong hậu cung, sóng ngầm mãnh liệt như tưởng thành lại muốn nhấc lên mấy phen sóng gió động trời.
Nhan Hi vững vàng đứng lại ở hoàng bên kiệu, như không có chuyện gì xảy ra, mạn bất kinh tâm, ánh mắt sắc bén nhanh chóng nghiêng mắt nhìn qua toàn cảnh, đó là thói quen hắn nhiều năm chinh chiến lưu lại, mỗi khi đến một chỗ chưa quen thuộc, hắn cũng sẽ đem toàn bộ cảnh trí ghi nhớ ở trong lòng, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Sau đó, đồng mâu rốt cục chạm đến bóng dáng các cung phi đang lấp ló, nhưng cũng chỉ là lướt qua, đã đem ánh mắt dời đi, không có chút nào vui mừng càng đừng nói là lưu luyến.
Hắn phất tay cho thị vệ lui ra, tự mình vén lên màn kiệu lần nữa, đưa tay to vươn vào trong.
Lập tức, một đôi nữ nhân trắng nõn non mềm để lên lòng bàn tay hắn.
Bên trong kiệu còn có người?
Còn không đợi các cung phi kịp phản ứng, bệ hạ của các nàng trong ngực đã nhiều hơn một tuyệt sắc giai nhân không cách nào dời đi ánh mắt, Hoàng thượng tiểu tâm dực dực cẩn thận đem nàng từ trong kiệu ôm xuống tới, để nàng đứng ổn, mới thu hồi bàn tay to đang che ở bên hông nàng, nàng kia ngẩng đầu, cười tươi. Nhan Hi vẫn là mặt lạnh lùng, cũng không có cười đáp lại, chẳng qua là nắm tay nhỏ bé của nàng kia, chậm rãi đi vào tẩm cung Chiêu Dương quý phi.
Răng rắc răng rắc.
Thanh âm vỡ vụn.
Vừa thấy đã rất tốt đẹp, thoáng qua rồi biến mất.
Tim vỡ thành từng mảnh, rơi vào bụi bặm, không người nào thương tiếc.
Nữ nhân kia cũng không phải là người trong cung, hiển nhiên bệ hạ là theo bệ hạ từ ngoài cung vào, xiêm y màu tím nhạt quần lụa mỏng, da thịt trắng mịn như tuyết, trên đầu lại không búi tóc tùy ý buông xõa một phần, phần còn lại được cố định bằng ngọc trâm, nhưng lại cũng không có bất kỳ dư thừa nào.
Bệ hạ một đường nắm tay nàng, chưa từng có buông ra.
Cửa cung cánh cửa rất cao, đi gần đến, Hoàng thượng dừng lại cúi người bế lên nàng kia, qua cửa mới để xuống, tiếp tục đi về phía trước.
Chính nàng tự đi không được sao?
Không nên để bệ hạ như thế.