Nhan Hi cầm tay nàng mềm mại, nhẹ véo, “Hôm nay nhị ca trở về, chúng ta đi vào nhìn một cái, còn phải đi nhanh trở về.”
“Nhị ca ca trở lại? Thật sự là quá tốt, Nhị tẩu nhất định sẽ vui vẻ đến nhảy dựng lên.” Cười khúc khích, vừa lắc lư đầu, “Nói sai rồi, nàng nhảy không được, trên bụng quá nặng nha.”
Quý Hỉ thái giám đứng ở một bên, trong lòng lần nữa thở dài, bên trong vị kia thà rằng mỗi ngày uống mấy lần khổ dược cũng mong đợi bệ hạ tới, bây giờ ngó thấy cảnh tượng này, rất rõ ràng Hoàng thượng căn bản là không có đem vị Chiêu Dương quý phi như hoa như ngọc để ở trong lòng, đi đến đây nửa khắc cũng không vui.
Thật thương thân tai? …
Tô Bối Nhi nhắm mắt, thu hồi thần công trong thân thể, để cho tứ chi xụi lơ ở trên giường.
Nhan Hi sẽ không tin tưởng nàng bị bệnh, nếu đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ không tin tưởng Nhan Hi có thể bởi vì gió rét mà bị bệnh.
Đem võ công luyện đến cảnh giới như bọn họ, kỳ kinh bát mạch là tùy tâm khống chế, bệnh đau của thường nhân căn bản không cách nào xâm nhập.
Nhưng chàng vẫn là tới.
Tiếng bước chân huyên náo từ xa đến gần.
Nhẹ một cước nặng một cước chính là thái giám trong cung, cung nữ hầu hạ, mà trong đó còn có một người, cước bộ rất dễ dàng, tiết tấu thanh thoát, người kia mang trong mình tuyệt thế võ công, đích thị là Nhan Hi không thể nghi ngờ.
Chàng rốt cuộc đã tới.
Tô Bối Nhi cười mĩm.
Chờ thật lâu thật lâu, trả giá nhiều như vậy, cả đời ủy khuất cũng tập trung ở mấy tháng này.
Nhẫn a nhẫn a, nó đã biến nàng thành người có chút không giống chính nàng.
Từ trước quốc sư thanh danh hiển hách Lỗ quốc, Thánh cô Hỏa Thần giáo, dường như đã cách nàng rất xa rất xa.
Nàng trở về không được, nếu không chiếm được mong muốn, sau này cuộc sống nên như thế nào?
Nàng không dám nghĩ.
Tới thời điểm này, chẳng bao giờ suy nghĩ sẽ bại.
Cả đời này, Tô Bối Nhi cũng chưa bao giờ biết cái gì là thất bại.
Nhan Hi, là khiêu chiến lớn nhất cuộc đời nàng, nàng hy sinh nhiều nhất, nhưng cũng chưa có được.
Nàng không thừa nhận thất bại, cũng sẽ không không công mà lui.
Cắn chặc hàm răng, cố nén ngượng ngùng, lặng lẽ giải khai vạt áo ngoài, bên trong ánh sang mờ ào, từng mãnh phong tình, nụ cười là vì quân vương.
Nàng có thể làm được, đã là cực hạn.
Nhan Hi, chỉ mong quân tâm đón nhận lòng ta.