Tô Bối Nhi trong lòng rùng mình, nhất thời cứng lại, thật lâu sau, nàng âm thầm cắn răng nói.”Từ ngày chàng nhận ta vào hoàng cung Yến quốc, ta cũng vậy mãi mãi là người của chàng.”
Không được yêu thương, chỉ cần được là người của hắn cũng tốt.
Thuyết phục không được mình buông tha, nàng cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục đi con đường này.
Mang ánh mắt nhìn về ngoài cửa sổ ánh nắng sắp đến buổi trưa, Nhan Hi nheo lại mắt, “Ngươi còn có chưa đầy mười canh giờ có thể đi, đừng lãng phí thời gian.”
Tâm ý của hắn là không thay đổi.
Tô Bối Nhi lúc này thật muốn hoài nghi, Nhan Hi đến tột cùng có tâm hay là vô tâm?
Chẳng lẽ lòng hắn được làm bằng băng đá lãnh khốc sao?
Như thế nào cũng không thể bị đánh động.
Thôi, ai kêu nàng trước không thể kiềm chế yêu hắn.
Tô Bối Nhi chậm rãi nhắm lại mắt, “Không cần đợi đến ngày mai, bây giờ chàng giết ta đi.”
Giờ khắc này, tâm đều đã mệt, từ Hoa Cốc chung tình, từng ly từng tý, làm mọi việc chỉ một đoạn ngắn gặp gỡ Nhan Hi một lần rõ ràng, mọi thứ cơ hồ khắc vào sâu trong linh hồn, cũng không bao giờ quên.
Hôm nay, mới biết phí công làm.
Nàng thất bại thảm hại, nhận thua, mệt mỏi quá mệt mỏi, liều mạng kiên trì, đem hết thảy tôn nghiêm cũng để xuống, cuối cùng là kết cục như vậy.
Không biết tay của Nhan Hi dính vào máu của nàng, cuộc đời này chắc sẽ không quên, hắn từng đích thân giết chết một nữ nhân yêu hắn sâu như vậy.
Ít nhất như thế hắn còn có thể nhớ được nàng.
Dùng cái chết đổi lại một góc nhỏ trong lòng Nhan Hi, coi như nàng cũng không coi là thất bại trước Đào Tiểu Vi quá nhiều.
Nhan Hi chậm rãi giơ tay lên.
Tô Bối Nhi tản đi toàn thân võ công, yên lặng chờ chực.
Nàng không muốn chống cự, mặc dù có năng lực cùng hắn đánh một trận cao thấp.
Đào Tiểu Vi bỗng nhiên đem mặt dán tại Nhan Hi phía sau lưng, “Phu quân, không nên.”
Tô Bối Nhi đột nhiên mở mắt ra, phẫn hận ánh mắt mang theo sát ý cơ hồ muốn đốt cháy ả nữ nhân phía sau Nhan Hi, nàng chỉ cầu chết, yêu cầu hèn mọn như vậy, ả lại cũng muốn ngăn cản sao.
Giết ả, giết ả, trong lòng Tô Bối Nhi có một thanh âm như vậy hô to.
Nàng không chết, như vậy ả phải chết.
Tay của Nhan Hi bỗng nhiên nhanh như thần tốc, dùng tốc độ hoa cả mắt điểm trên người Tô Bối Nhi hai mươi bốn đại huyệt, đem nàng định ở nơi đó, không cách nào vận công, không cách nào nói chuyện, cơ hồ nhỏ chỉ có thể ngưng tụ oán hận trên người Đào Tiểu Vi.
“Quý Hỉ, tìm mấy người đem ả ném ra cung đi.”