Nhan Hi mở to mắt.
Chợt lên tiếng hét to, “Cửu Đỉnh.”
“Gia.” Mặc nhiên đi theo ngự giá, hắn lập tức cưỡi ngựa nhích tới gần.
“Hôm nay ngừng lâm triều.” Dừng một chút, lại nói, “Bãi giá ngự thư phòng, bảo Ngọc Thái phi kiến giá.”
Không hỏi nguyên nhân, bất kể đúng sai, Cửu Đỉnh lập tức bắt tay vào làm, thi hành mệnh lệnh.
Nhan Hi lúc này mới quay đầu lại, nhìn về Đào Tiểu Vi, trong mắt lạnh có một lớp sương mù không tầm thường, che đậy cảm xúc của hắn, làm cho người phân biệt không ra đâu mới là chân chính tâm tư.
Đào Tiểu Vi cuối cùng còn chưa có học xong phải thế nào để tâm nguội lạnh trước Nhan Hi, không còn dũng khí nhìn thẳng vào hắn, không được tự nhiên đem đầu chuyển hướng bên kia, đem trong hốc mắt ẩm ướt bức về.
Nàng đang đợi, chờ Nhan Hi giống như thường ngày giống nhau là người đầu tiên thỏa hiệp, chờ hắn đem cái gọi là đau buồn âm thầm, nỗi khổ tâm, bất đắc dĩ, một tia ý thức nói cho nàng nghe, cho dù có hoang đường đi nữa, cho dù là lấy cớ cũng được, nàng cũng có thể thuận thế tha thứ hắn, sẽ không cho một lòng bị yêu cùng hận chặt kéo ra, đau triệt nội tâm.
Nhan Hi thân thể cứng ngắc, tấu chương trên đùi đã sớm chảy xuống đến một bên, ngã ở dưới chân, hắn cũng lười đưa tay đi nhặt. Giống như một ngọn núi cao lù lù bất động, vững vàng ngồi vào chỗ của mình, đem tất cả bên ngoài bỏ qua, lùi về bên trong thân thể, lưu lại, cũng chỉ có băng hàn lạnh lùng so sánh với tuyết sơn cao nhất còn muốn hơn.
Giờ khắc này, thân thể của bọn họ ai cũng không gần nhau.
Nhưng lòng của bọn họ, như trước nay chưa có xa nhau.
Một ít chỉ bởi vì Tuyết công chúa chết đi mà bị thật sâu vết thương, đau ở trong lòng Đào Tiểu Vi, nhưng nó cũng không làm cho nàng không nhìn thẳng Nhan Hi lần nữa.
Tại sao không nói lời nào đâu?
Tại sao không giải thích?
Nếu trong lòng không thẹn, vì sao không nói một lời lấy mà trầm mặc để giằng co.
Từ đầu đến chân, bị một chậu nước lạnh tưới ướt đẫm, ngay cả xương cũng nhiễm hàn khí.
Đào Tiểu Vi bỗng nhiên có chút sợ hãi.
Chẳng lẽ, nàng cùng Nhan Hi cuộc sống sau này sẽ phải dưới tình huống này mà sống sao?
Này thật là một loại so sánh với chết còn khó tiếp nhận hơn.
Cúi đầu, đầu nặng trĩu, từ sau gáy tê dại và đau đớn dần dần chiếm cứ giác quan, cỗ kiệu nhẹ lắc lư, nhanh chóng làm cho đau đớn kia tràn ngập đến cả đầu.