Nhìn bộ dạng Nhan Dung cũng chật vật so sánh với nàng không khá hơn là bao, tóc cũng ướt đẫm mồ hôi, lấy ra khăn nhẹ nhàng giúp hắn lau sạch sẽ mới cười khúc khích nói, “Trước lúc sinh thiếp có chút sợ, đến khi thật sự muốn sinh ngược lại không hiểu được cái gì là sợ. Thử qua mới biết được, thì ra cái đau lúc sinh hài tử không giống cái đau người khác mang lại, nó giống như thắt lưng muốn gãy rụng, không dễ chịu, nhưng là có thể nhịn được.” So với nàng, những năm tháng qua Nhan Dung chưa bao giờ để thân thể bị thương, hắn cứ nghĩ dường như khi nghênh đón một sinh mạng mới nhất định phải đi quá trình thống khổ.
Nhìn Nhan Dung vẫn còn sợ hãi, không thể quên được khoảng thời gian khi nãy, Trúc Diệp Đồng thanh âm mềm nhũn an ủi, “Bà mụ cũng nói nếu tốn khí lực để la lớn lúc sinh thì không bằng sử dụng nó cho việc có ích hơn là chăm chú sinh hài tử thật nhanh, như thế sẽ giảm được mệt mỏi, cho nên thiếp mới nhẫn nại không có lên tiếng, thật xin lỗi phu quân, hại chàng lo lắng.”
Nhan Dung lắc đầu, mày rậm khẽ chau lên, than vãn nói: “Nàng khổ cực như vậy cũng không lên tiếng, ta như thế nào lại trách nàng. Đúng rồi, tiều Đồng ngoan, nàng sinh cho phu quân là nhi tử hay là khuê nữ oa.”
Trợn mắt hốc mồm nhìn hắn, Trúc Diệp Đồng bóp trán, “Nhiều người như vậy vừa nói chúc mừng với chàng, chẳng lẽ chàng không nghe thấy.”
Trúc Diệp Đồng mơ mơ màng màng nằm ở phòng trong còn nghe rõ ràng.
Nhan Dung quả nhiên lộ ra nụ cười khúc khích lúng túng.
May là đã sớm thấy rõ cách làm người của hắn, Trúc Diệp Đồng suy nghĩ một chút cũng không thấy phải bận tâm, cẩn thận đem tiểu khuê nữ bị Nhan Dung ném qua một bên ôm vào lòng, lộ ra khuôn mặt nhỏ bé non trắng noãn để cho Nhan Dung thấy rõ ràng, “Phu quân, Tiểu Đồng sinh cho chàng một tiểu mỹ nhân.”
Nhan Dung lập tức cười híp cả mắt, chà xát tay, đem hài từ đang ngủ say nhận lấy, giờ này sợ hãi mất đi, lúc này mới có cảm giác thật sự làm phụ thân, “Quả thật là mỹ nhân, giống Tiểu Đồng như đúc.” Hướng về phía khuôn mặt nhỏ bé, Nhan Dung đứng lên, vui rạo rực muốn đi ra ngoài.
Trúc Diệp Đồng không có ngăn cản, liền vội hỏi, “Phu quân, chàng muốn đi đâu?”
“Ta ôm ra đi cho lão Thất cùng đệ muội nhìn một cái, cần phải để cho bọn họ hâm mộ chảy cả nước miếng.” Nhan Dung đắc ý vênh váo lâng lâng.
Hai bà mụ nghe được lập tức kinh hoảng xông lại ngăn cản hắn, “Nhị điện hạ, vạn lần không được, hài tử không thể mang ra căn phòng này.”