Chợt co rút nhanh, thế nhưng không thể kiềm được, gầm nhẹ một tiếng, bén nhọn mười ngón tay khấu ở bên hông Nhã Nhu, thả ra chồng chất ở trong lòng tích khí, có lẽ, còn có rất nhiều những thứ không chiếm được, muốn ngừng mà không được nên trầm muộn.
Nhã Nhu hài lòng dán ở trước mặt hắn, hắn tiếng thở dốc cùng thanh âm trái tim nhảy lên, cách nàng hắn là gần như vậy.
Đây là lần đầu tiên từ khi thành thân cùng Hòa Thạc vương gia tới nay, Nhã Nhu mới cảm giác mình chân chính đi vào nội tâm trượng phu, trong mắt hắn có cái bóng của nàng, hô hấp của hắn có mùi hương của nàng, thậm chí ở thời khắc đó, hắn vẫn không quên nhớ nói cho nàng biết, nàng là hoàng hậu duy nhất trong lòng, bất kể là ai, đều không thể thay thế được địa vị của nàng.
Hai hàng nước mắt tràn mi, Nhã Nhu quay mặt qua chỗ khác, không để cho trượng phu thấy nàng mừng vui.
Ngày này đến, nàng đã chờ thật lâu, vốn cho là mục tiêu của cuộc đời này khó có thể với tới, đột nhiên xuất hiện đến, nên cảm giác có mấy phần không thật.
“Nhu nhi?” Hắn thấp lẩm bẩm khẽ gọi tên của nàng.
“Bệ hạ?” Biết hắn thích nghe, giờ này cũng không có người bên cạnh, Nhã Nhu định theo tâm ý của hắn, không muốn đổi lời nói.
Quả nhiên, Hòa Thạc vương gia thanh âm càng thêm nhu hòa mấy phần, “Nàng gần đây có đi thăm Ngọc Thái phi không?”
Lúc này hắn còn tại trong cơ thể nàng, vốn là thời gian tình tứ, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, Nhã Nhu không có ngờ tới hắn đột nhiên hỏi lên cái này, sau khi nho nhỏ thất vọng nàng vẫn hàng phục đáp, “Nô tì đi bảy lần, chỉ có hai lần gặp Thái phi nương nương, phần lớn vẫn bị ngăn chặn trở lại, gặp không được đến mặt.”
“Bên người thái phi có thể có người giám thị của lão Thất?” Vịn Nhã Nhu mềm mại thân thể lên giường, Hòa Thạc vương gia xử lý hạ thể vấy bẩn, cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
“Trừ mấy cung nữ mang từ trong cung ra, cơ hồ tất cả còn lại là người của Thất điện hạ phái ra, trong đó có một nữ quan tên là Chu Khả, một tấc cũng không rời, Ngọc Thái phi không thể đuổi nàng ấy, là sợ gây chú ý ?” Từng kiện nhặt lên trên mặt đất quần áo, Nhã Nhu khốn quẫn luống cuống tay chân, vẫn không thể không trả lời Hòa Thạc vương gia vấn đề, chóp mũi cao thẳng ngạo nghễ cũng toát ra tinh mịn mồ hôi.
“Nàng hay là thường xuyên đi, mặc dù không nói gì, chỉ cần nàng tới, cũng là một loại tư thái.” Khinh bạc nâng cằm Nhã Nhu, một cái hôn môi rơi vào hai bên má, Hòa Thạc vương gia thanh âm mang theo đầu độc, “Nhu nhi, cực khổ rồi.” …