"Có lẽ chúng ta ai cũng có thể như nguyện." Cúi xuống hôn, đem lời của hắn bao phủ bên trong môi của nàng, mềm mại xúc cảm vẫn như trước làm say lòng người, quyến luyến thăm dò, truyền lại hắn cảm kích, vô luận nàng sinh cho hắn cái gì, hắn đều muốn xem như trân bảo, nhét vào dưới cánh chim bảo vệ, cho đến khi tánh mạng này kết thúc...
Ba ngày sau.
Nhan Hi như cũ dậy sớm luyện công, nhiều năm đã thành thói quen không cách nào thay đổi, vô luận là không cố định thời gian rời giường, nhưng hắn cũng sẽ đúng lúc mở ra mắt đen như mực nước.
Đào Tiểu Vi mơ mơ màng màng, dường như cảm giác bên gối người đã đứng dậy, đợi nàng hoàn toàn tỉnh táo lại, chỉ thấy bóng lưng Nhan Hi rời đi.
Vừa đóng lại mắt, thân thể đã hướng đến vị trí Nhan Hi ngủ, ở đó còn lưu lại hơi thở của hắn, Đào Tiểu Vi mới có thể an tâm ngủ lại.
Thiên Đồng rón ra rón rén đi tới, ghé sát vào giường, thấy Đào Tiểu Vi không có mở mắt ra, liền không dám quấy rầy, đem cái chăn nàng đá văng ra chỉnh lại tốt, xoay người rời đi, không cẩn thận liếc thấy ở trên góc chăn gấm đập vào mắt là một mảnh hồng nhuộm ướt cánh hoa mẫu đơn.
Màu đỏ?
Làm sao có nhiều máu như vậy.
Thiên Đồng bỗng nhiên khẽ run rẩy, từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, tiến lên nhẹ nhàng lay động Đào Tiểu Vi, gấp gáp kêu, "Vương phi nương nương, nương nương, mau tỉnh lại."
Hô hấp của nàng nhẹ như vậy, không để sát vào cẩn thận quan sát thì sẽ không nghe, có lúc trong nháy mắt Thiên Đồng cho là nàng sẽ không mở mắt tỉnh lại nữa.
"Thiên Đồng đừng phá, ta muốn ngủ." Đầu nhỏ tiếp tục chui vào dưới gối, dán trên tấm chăn gấm là nụ cười nhưng lộ vẻ tái nhợt, ngay cả chút hồng nhuận cũng không có.
"Nương nương, người ra máu, mau tỉnh lại, không thể ngủ ." Bất chấp nội thất không cho phép hô to, Thiên Đồng vẫn dùng sức la hét tên Thiên Sương, nhìn thấy nàng chạy vào lập tức ra lệnh, "Nhanh đi mời bệ hạ về, còn có bà mụ cùng ngự y, toàn bộ cũng mời đến."
Như vậy lăn qua lăn lại, không chỉ là Thiên Sương kinh hô chạy ra cửa, ngay cả Đào Tiểu Vi cuối cùng một chút buồn ngủ cũng hoàn toàn cưỡng chế di dời, vén chăn lên quả nhiên thấy một vũng ẩm ướt, bàn tay cọ xát, ngón tay liền đỏ bừng.
"Làm sao có nhiều máu như vậy đâu? Nương nương, người có đau hay không?" Thiên Đồng một bên khóc một bên tay chân lanh lẹ giúp Đào Tiểu Vi thay quần áo chuẩn bị.