Theo lời Nhan Dung mà nói, Nhan Hi không dễ dàng tùy hứng, lúc tùy hứng lên thì là muốn mạng người.
Mấy năm sớm chiều sống gần nhau cũng không phải là giả, chỉ sợ Nhan Hi chẳng qua là chưa lộ ra bất cứ ý nghĩa gì trong ánh mắt, Nhan Dung cũng có thể xuyên thấu qua mà lục lọi đến tận cùng, đoán ra được ý nghĩ chân chính trong lòng Nhan Hi.
Hiện tại Nhan Dung đang thay Vân Diễm than thở.
Đại giáo chủ Hỏa Thần giáo quả nhiên thần thông, chuyện người khác làm không được mà hắn lại vô tình hoàn thành, đắc ý đi, cao hứng đi a, ráng mà hưởng thụ 'Chiêu đãi' của thất đệ hắn.
Trên cái thế giới này, có một loại thuốc đắt tiền nhất.
Mỗi người ai cũng muốn mua, mỗi người đều mơ tưởng, chỉ tiếc có tiền mà không mua được, không người nào có thể có được.
Loại thuốc này tên gọi thuốc hối hận.
Quá trân quý, có thể trừ khử đi những vọng động phạm lỗi, cho nên, nó hoàn toàn xứng đáng được gọi là trong hoàng dược.
Vân Diễm bây giờ cần nhất, đại khái chính là loại thuốc chỉ tồn tại trong truyền thuyết này, rất chi là hối hận...
Nhan Dung tung người bay lên, rơi vào trong đám người hỗn chiến, bắt được tên vẫn hay đi theo bên cạnh Vân Diễm, chế trụ huyệt đạo của hắn rồi mới ngồi xuống chuẩn bị nói chuyện.
Người thị vệ này Nhan Dung biết, mấy tháng trước chính là người chịu trách nhiệm mỗi ngày đưa cơm cho con tin 'Đào Tiểu Vi', lúc ấy bởi vì nhàm chán, 'Đào Tiểu Vi' sắm vai Vân Diễm mỗi ngày lấy hắn trêu cợt làm thú vui, chắc chắn vì Vân Diễm, thị vệ này không dám làm gì 'Đào Tiểu Vi'.
Lần này gặp lại, hắn đã không nhận ra Nhan Dung, bất quá không quan trọng, cái này cũng không ảnh hưởng đến bất cứ chuyện gì.
"Uy, thu hồi mắt cá của ngươi, trừng to như vậy làm cái gì." Mũi chân đá một cái, chỉa vào đầu gối bạch y thị vệ, hắn không tự chủ được nửa ngồi chồm hổm xuống, cùng Nhan Dung nhìn thẳng."Ngươi gọi là Lưu Vĩnh đúng không, ta hỏi ngươi, mới vừa rồi giáo chủ của các ngươi nói đến Yến quốc giúp Lỗ quốc hoàng đế đưa quốc thư ? Là thật sao?"
Dù bị bắt nữa quỳ nhưng vẫn ngẩng cao ngực, Lưu Vĩnh vẫn giữ vững trầm mặc, chết vinh không bằng sống nhục. Nhưng là, vẫn có một chút nghi ngờ lặng lẽ bò lên trong lòng, Nhan Dung làm sao biết hắn gọi là Lưu Vĩnh, trước kia hắn không biết Nhị hoàng tử này a.
"Ta cũng không phải là tra hỏi ngươi, làm ra một bộ muốn anh dũng hy sinh làm cái gì." Nhan Dung đời này không muốn làm nhất chính là anh hùng, chịu không được nhất cũng là nhìn người khác làm anh hùng, ngón tay trống rỗng chỉ cách đó không xa hai phe đang chật vật chiến đấu, "Nếu các ngươi thật là tới đưa quốc thư, bọn họ bị đem thành thích khách mà mất mạng, thật đúng là xui xẻo nhất."