Giật mình, Đào Tiểu Vi tỉnh lại, cánh tay bị đầu đè lên tê dại đến một chút cảm giác đều không có.
Sắc trời đã tối, Nhan Hi đã sớm rời khỏi, nàng cau mày cử động vai để lưu thông máu, chờ khôi phục lại tri giác nàng bò xuống giường đi tới bên cạnh bàn rót cho mình một ly trà.
Một đường nhìn rơi vào sau lưng nàng, hầu như là lập tức, Đào Tiểu Vi bằng trực giác phát hiện có một bóng đen trong góc phòng.
Nàng lắc mình trốn sang phía bàn bên kia, gắt gao nhìn bao quát, "Ai đang ở đây?"
Nhan Hi tiếng nói đặc biệt trầm thấp nhưng dễ nghe, mắt nữa mở khàn khàn nói, "Vi vi là ta, buổi chiều trong phòng ngươi đọc sách, không nghĩ tới đã ngủ quên."
Nàng thở dài một hơi, đốt lên ngọn nến, bóng tối bị đẩy đi quả nhiên là Nhan Hi đang nữa nằm trên ghế của nàng, những sợi tóc dài mất trật tự thoạt nhìn không như lúc bình thường thẳng nếp, dáng dấp Nhan Hi lúc này không có cảm giác gây áp bách.
"Ngươi thế nào lại ở chỗ này? Khí trời đang lạnh, nếu như bất cẩn sẽ bị cảm lạnh a." Đem ngọn nến đi tới bên cạnh Nhan Hi, Đào Tiểu Vi quay trở lại rót chén trà nóng đưa tới cho hắn.
"Đã tối rồi sao." Trên thực tế, thần kinh hắn lúc nào cũng buộc chặt như lúc trên chiến trường, chỉ cần gió thổi cỏ lay lập tức sẽ giật mình tỉnh giấc, sau đó liền không tài nào an tĩnh nữa.
Đây là di chứng quanh năm chinh chiến lưu lại, ngoại trừ để chậm rãi khôi phục ngoại thật không còn phương pháp nào. Không nghĩ tới, ngày hôm nay tại trong phòng tiểu nữ oa này, xem một hồi sách, cư nhiên có thể tự nhiên liền ngủ, nếu như không phải thanh âm Đào Tiểu Vi làm hắn giật mình tỉnh giấc, chỉ sợ hắn trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không tỉnh lại.
Có thể gian phòng này có gì đó làm hắn có thể an tâm, có lẽ đó là bức họa chữ trên tường, có lẽ do nhàn nhạt hương hoa lài phiêu tán trong không khí, cũng có lẽ là ấm áp do hỏa lò hừng hực đang cháy, hay là, là bởi vì cách đó không xa nữ hài trên giường ngủ say làm cho hắn có cảm giác an toàn của gia đình, để hắn quên mọi cảnh giác tại chiến trường, dễ dàng buông tất cả, rơi vào giấc ngủ.
Trên người Đào Tiểu Vi có ma lực hay không mà từ lúc còn rất nhỏ đã bắt đầu gây cho hắn một cảm giác rất đặc biệt.
Nàng đối với hắn hoàn toàn như là người nhà.
Đáng tiếc, nàng lớn lên cũng không còn giống như trước kia, cắn môi ủy khuất ôm gối trong tay của nàng, dùng âm điệu khẩn cầu hắn, "Người xấu, ta một mình rất sợ, ta nhớ nhà, ngươi có thể ngủ cùng ta không?"