Biết Vị Ký

chương 125: vị cô nương thế nào

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Viên Toàn trầm mặc một hồi, nhìn nhìn Viên Thiên Dã rồi bỗng nhiên vỗ đầu mình” thuộc hạ thật là hồ đồ. Công tử từ nhỏ lớn lên ở Tây Lăng quốc, cùng công chúa Tây Lăng quốc là thanh mai trúc mã. Công tử có cô nương mình thích cũng là bình thường mà. Thuộc hạ trở về sẽ nói cho Vương phi nghe, Vương nhất định sẽ rất vui, sẽ không làm phiền công tử nữa”

Viên Thiên Dã liếc hắn một cái” đừng nói những lời làm tổn hại danh dự của công chúa Tây Lăng quốc. Ngươi chỉ cần nói với Vương phi là ta có cô nương mình thích, bảo nàng đừng lo việc hôn nhân của ta nữa, chờ khi ta nhận tổ quy tông tự nhiên sẽ đưa đến trước mặt mẫu thân, để nàng tẫn hiếu đạo với mẫu thân”

“Dạ, dạ, là thuộc hạ cao hứng quá nên nói năng hồ đồ, thỉnh công tử thứ tội”

Viên Thiên Dã sao có thể truy cứu tội của hắn, khoát tay nói” được rồi, ngươi đi hầu hạ Vương gia đi, có gì không khỏe thì báo với ta”

“Dạ” Viên Toàn thi lễ lui ra ngoài

Trở lại chính viện, thấy Viên Tri Bách đã tỉnh, hắn liền đem mọi chuyện báo cáo lại.

Viên Tri Bách nghe nói con có thích cô nương, mừng rỡ vô cùng” Dương nhi có cô nương mình thích ? đây là chuyện tốt nha, uổng công ta vớ mẫu thân hắn còn lo lắng việc hôn nhân của hắn, nào ngờ tiểu tử này lại im hơi lặng tiếng mà có người mình thích rồi” lại hỏi Viên Toàn” ngươi không hỏi xem cô nương kia là ai sao ?”

“Thuộc hạ có nói bóng gió một chút, xem có phải công chúa Tây Lăng quốc hay không nhưng công tử lại nói đừng làm tổn hại tới danh dự của công chúa, không cho thuộc hạ hỏi”

“Công chúa Tây Lăng ?” Viên Tri Bách nghĩ nghĩ liền nhớ tới một bóng dáng phấn điêu ngọc mài, mỉm cười gật đầu” cô nương này trước kia bộ dáng rất được, trưởng thành chắc sẽ không kém. Dương nhi từ nhỏ đã cùng nàng lớn lên, mãi cho đến năm mười tuổi mới trở về, cả hai có tình cảm với nhau cũng là bình thường” rồi lại lo lắng” nhưng hình như tuổi của Tây Lăng công chúa bằng với Dương nhi phỉa không ? cô nương đã mười tám mà chưa đính thân thì không phải bình thường nha” nghĩ tới đây lại nhíu mi nói” Dương nhi vẫn ngăn không cho chúng ta thu xếp việc hôn nhân của hắn, nếu chuyện Tây Lăng công chúa là thật, hắn sẽ không chậm chạp bố trí, chỉ cầu ổn không cầu mau nữa. Ngươi nói xem, liệu Tây Lăng công quốc có làm hắn đẩy nhanh tiến độ không ?”

Viên Toàn vội vàng trấn an hắn” Vương gia, người công tử nói không nhất định là Tây Lăng công chúa ah. Dù sao hắn đã nói vậy thì ngài và Vương phi cứ chờ xem. Công tử là người hiếu thuận, chắc chắn sẽ không lừa dối hai người. Hắn đúng thời điểm sẽ mang nàng dâu đến gặp hai người, vậy nhất định sẽ không sai”

Viên Tri Bách ngẫm nghĩ thấy Viên Toàn nói có lý nhưng vẫn có chút lo lắng” nếu không phải Tây Lăng công chúa thì là ai ? mấy năm nay, hắn ngoại trừ đến kinh thành làm việc cũng đâu có tiếp xúc với cô nương nào. Nha hòa trong phủ cũng không có mấy người, đó là những người hầu hạ hắn từ nhỏ, Vương phi đã hỏi thăm qua, cũng không có thu vào phòng. Dương nhi không phải thích hạ nhân trong sơn trang này chứ ? nếu hắn thích hạ nhân ở đây thì phải làm sao ? hắn chịu khổ nhiều năm như vậy lại cưới một thê tử xuất thân hàn vi, như vậy ta làm sao mà chịu nổi”

Hắn càng nghĩ càng thấy không ổn, dần dần có chút bấn an” không được, ngươi đi kêu Viên Thập đến đây, ta muốn hỏi hắn một chút”

Viên Toàn thấy Viên Tri Bách muốn ngồi dậy, vội tiến đến đỡ hắn rồi gọi gã sai vặt mang nước đến, tự mình hầu hạ Viên Tri Bách rửa mặt, thấp giọng khuyên nhủ” Vương gia, thuộc hạ thấy, chỉ cần công tử thích cô nương thì đó đã là một chuyện tốt. Nếu cô nương kia còn là hạ nhân trong sơn trang thì chẳng phải càng tốt sao ? Ngài cùng Vương phi chẳng phải luôn lo lắng công tử một mình cô độc nơi thâm sơn cùng cốc này sao ? có người làm bạn, chia sẻ với hắn, chẳng phải là tốt sao ? còn chuyện môn hộ, cũng không có gì khó, sau khi đại sự thành, ngài để công tử nạp cô nương kia làm trắc phi là được rồi”

“Cũng là Viên Toàn ngươi suy nghĩ chu đáo” Viên Tri Bách nghĩ nghĩ, vui vẻ ra mặt” tóm lại, Dương nhi có cô nương mình thích là chuyện tốt, đáng để ăn mừng. Ngươi kêu lão Mã và lão Du đến đây, bảo bọn họ làm món gì đó ngon ngon cho ta ăn”

“Vương gia!” Viên Toàn bất đắc dĩ nói,” Vừa rồi không có nghe công tử nói sao? Ngài nên ăn uống thanh đạm một chút”

Viên Tri Bách trừng hai mắt:” Ta còn có thể sống vài năm? Không thừa dịp còn sống ăn nhiều món ngon chẳng phải là uổng phí sao ? nếu bắt ta mỗi ngày ăn chay thì sống còn có ý nghĩa gì ? Ngươi mau gọi bọn họ tới đây. Từ lúc đưa hai người này cho Dương nhi, đã lâu ta chưa được ăn món ngon do bọn họ nấu”

Viên Toàn không có cách nào khác, đành bảo gã sai vặt đi gọi người.

Gã sai vặt vừa ra cửa thì Viên Thiên Dã cũng đi vào, thấy phụ thân sau khi ngủ dậy, khí sắc tốt hơn, sờ mạch tượng của hắn lần nữa mới thấy yên lòng

“Yên tâm đi, cha ngươi chưa chết được” Viên Tri Bách vung tay lên, muốn hỏi con trai chuyện cô nương kia nhưng nghĩ nghĩ rồi lại thôi” kêu lão Du và lão Mã đến làm cho ta mấy món ngon đi”

Viên Thiên Dã lại nói” trước khi ngài đến, trong sơn trang tổ chức một cuộc thi trù nghệ. Ta đang chuẩn bị cho ba đầu bếp vào chung kết nấu mấy món cho ngài thưởng thức, để ngài bình phán, chọn người đứng đầu. Người xem, khi nào có thể gặp bọn họ ?” Viên Tri Bách bình sinh thích nào nhiệt, vừa nghe vậy liền phấn chấn tinh thần nói” ngay bây giờ đi” rồi lại cảnh giác nhìn con trai” ngươi phải biết cuộc đời của cha chỉ có ham thích duy nhất là ăn, ngươi không thể bảo ba tiểu học đồ kia làm cho ta ba bàn thức ăn chay nha. Đến lúc đó ta là giám khảo, ta mà mất hứng thì ngươi biết rồi đấy”

Viên Thiên Dã cười khổ, đành bỏ qua tính toán trong lòng. Hắn hi vọng phụ thân sống lâu trăm tuổi nhưng cũng không hi vọng hắn sống mà không được vui, nên đành thuận theo ý hắn thôi.

Khi Viên Thập đến gọi, Lâm Tiểu Trúc đang ngồi trên bãi cỏ sau núi, nhìn Thanh Khê trấn ở phía xa xa mà ngẩn người. Hơn hai năm qua, tuy học được rất nhiều điều, trải qua rất nhiều chuyện nhưng vẫn không có được tự do. Chuyện này đối với người trước kia cứ có ngày nghỉ là lại vác ba lô lên đường như nàng thật không thể tưởng tượng được.

Tự do, đối với nàng là khát vọng.

Theo bản năng xoa xoa ngọc bài trước ngực, thở dài một hơi rồi đứng dậy

“Lâm Tiểu Trúc, Tần quản sự gọi ngươi đến chỗ công tử” xa xa truyền đến thanh âm của Chu Ngọc Xuân

Nhớ tới vấn đề mà Ngô Bình Cường đã hỏi, Lâm Tiểu Trúc liền bước nhanh hơn” đến đây”

Đi đến sân của Viên Thiên Dã liền gặp Viên Thập và Hạ Sơn, Ngô Bình Cường đang đứng chờ, thấy nàng, Viên Thập cười nói” ngươi thật thanh nhàn nha, còn có thể lên núi ngẩn người, Hạ Sơn và Ngô Bình Cường trừ bỏ lúc ăn cơm và ngủ, hầu như không rời khỏi phòng bếp”

Lâm Tiểu Trúc chỉ cười cười, không có đấu võ mồm với hắn như mọi khi” công tử gọi chúng ta đến để làm gì?”

“Lát nữa ngươi sẽ biết” Viên Thập không tiết lộ, chỉ nói” đi thôi, đến sân bên kia đi” nói xong bước đi trước.

Ba người theo Viên Thập đến ngoài cửa một tòa viện lớn mà bọn họ chưa từng đặt chân tới, đợi một gã hán tử cao lớn vào trong thông báo xong, Viên Thập mới dẫn ba người đi tiếp. Đến cửa thứ hai đã thấy Tần quản sự từ bên trong đi ra nói” chút nữa các ngươi thay phiên nhau đi vào, đứng bên ngoài gặp mặt khách quý. Mỗi người chỉ được ở đó một nén hương thời gian, hỏi xong phải lập tức đi ra, hiểu chưa?”

Hạ Sơn và Ngô Bình Cường tuy hai năm qua cũng có mấy lần đến sân của Viên Thiên Dã, nơi đó bài trí thanh nhã, đơn giản, không có chút phú quý nên chưa từng thấy nơi điêu khắc, chạm trổ tráng lệ huy hoàng như ở đây, trong lòng thầm đoán xem thân phận vị khách này rốt cuộc tôn quý tới mức nào. Còn chưa gặp được đã thấy khẩn trương, liên tục gật đầu với Tần quản sự như là đã hiểu.

“Các ngươi ai đi trước?” Tần quản sự liếc mắt nhìn ba người, cực hài lòng khi thấy Lâm Tiểu Trúc không có bối rối, khẩn trương

Lâm Tiểu Trúc có thể hiểu được tâm tình của Hạ Sơn và Ngô Bình Cường. Kiếp trước thường xuyên thấy lãnh đạo các quốc gia trên ti vi, cũng coi như là gặp được quý nhân, nàng cũng không khẩn trương. Hơn nữa, nàng cũng không phải muốn đạt được đệ nhất danh cho bằng được, dù sao thì vô dục mới bền, cho nên nàng thả lỏng hơn hai người kia nhiều.

Vì vậy liền lên tiếng” để ta đi trước”

“Không, ta đi trước.” Hạ Sơn cũng kiên quyết nói, ánh mắt nhìn nàng cương quyết như chuẩn bị đi chịu chết.

Lâm Tiểu Trúc trong lòng chấn động.

Khát vọng của Hạ Sơn đối với danh hiệu đệ nhất, nàng hiểu rõ nhưng vì nàng, hắn lại nguyện ý là người đầu tiên xông pha lên tuyến đầu.

Đối với hành vi đầy khí khái nam tử hán này, nàng không thể cự tuyệt, gật đầu cười nói” được rồi, ngươi đi trước đi” trong ánh mắt là cảm kích và cổ vũ

Bị nàng nhìn với ánh mắt như vậy, Hạ Sơn làm gì còn thấy khẩn trương nữa, hung dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi theo Tần quản sự vào trong gặp mặt quý nhân.

Một nén hương thời gian là năm phút, chốc lát sau Tần quản sự đã đi ra” được rồi, giờ tới lượt ai?”

Ngô Bình Cường muốn thám thính chút tin tức từ chỗ Hạ Sơn, dù không phải liên quan tới việc nấu ăn thì về hình thức gặp mặt cũng tốt nhưng lại không thấy Hạ Sơn đâu, có chút thất vọng hỏi” Tần quản sự, Hạ Sơn đâu?”

“Ta cho hắn đi cửa khác về rồi” Tần quản sự liếc mắt nhìn hai người” các ngươi, ai vào trước?”

Lâm Tiểu Trúc thấy Ngô Bình Cường theo bản năng lui về sau vài bước, đang muốn lên tiếng thì đã bị hắn giành lấy” ta đi trước”

Nàng cùng Tần quản sự đều sửng sốt nhìn Ngô Bình Cường. Mặt trời mọc từ hướng tây sao? Ngô Bình Cường này từ khi nào trở thành quân tử, biết nhường cho người khác?

“Ngươi đi trước?” Tần quản sự không xác định hỏi.

“Uh, ta đi trước.” Ngô Bình Cường đắc ý liếc Lâm Tiểu Trúc một cái rồi tiến lên hai bước, đứng trước mặt Tần quản sự.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio