Mở mắt ra An An cảm thấy toàn thân rã rời, xung quanh là một màu trắng, đây là đâu,…. rất nhanh cô lại thiếp đi. Một loạt những kí ức lien tiếp xuất hiện, đau, đầu cảm thấy rất đau.
Bản thân An An là người rất kiên cường, những lúc đau đớn do bệnh tật mang lại cô luôn thì thầm với chính mình:” Cố lên, cố lên, một chút là khỏi mà!”Haiz, chính là lừa mình dối người, căn bệnh ung thư phát tác, đau đớn vì điều trị, vì bệnh, có khỏi đau thì chắc ….An An cô cũng đã không tồn tại.
Không kêu la, không oán than nhưng nước mắt thì chắc chắn không thể kìm lại, vì vậy trong vô thức An An chính là khóc không ngừng.
Khi An An lần đầu vừa tỉnh đã có người phát hiện, gia đình cô hiện tại ai có thể đến đều đến để canh chừng. Nhưng cô lại tiếp tục mê mang nên không ai nói lên tiếng, tuy nhiên An An đã tỉnh lại một chút thì chắc chắn không lâu sẽ tình hoàn toàn, đây là tiếng lòng của toàn thể người nhà của cô.
Do chú ý từng cẩn động nên việc An An khóc, không ai không cảm thấy xót xa. Anh hai, anh ba và em út hai bàn tay không tự chủ xiết lại, đây là em gái, chị gái của họ, tại sao tên khốn tiếp nào có thể nhẫn tâm như vậy, đụng chết người xong bỏ chạy,
Người trên giường tên chính xác là Hoài An, cao m, nặng kg, có giương mặt khá đáng yêu, bản tính vô lo vô nghĩ, hơi cố chấp, hiện đang làm cho bộ phận marketing cho gia đình chính mình
Mẹ của chủ thân thể này mất sớm, trong nhà vốnmỗi Hoài An là phụ nữ nên gần như rất được cưng chiều, gia cảnh lại không tệ vì vậy tính tình cũng không được xem là tốt lắm, nói đúng hơn là hơi kiêu căng,… nhìn chung khá là đáng gét.
Nhưng đó là với người ngoài, còn trong nhà thì Hoài An hay tỏ ra điềm đạm, đáng yêu, với lại… toàn là anh em trong nhà, nên hống hách để ai xem. Vì vậy cho dù có càn quấy thế nào ở nhà Hoài An lại ngoan ngoãn nên dù biết mọi người cũng làm như không.
Lần thứ hai tình lại An An cảm thấy rất nhiều vấn đề không hợp lí, khi nào thì cô được ở phòng ốc của bệnh viện sang trọng thế này, bình thường một phòng chính là tám người, chỉ gồm hai cái quạt trần trên cao. Thế nào hiện tại nhìn xung quanh vẫn biết là bệnh viện nhưng có hẳn gian bếp để nấu ăn, máy giặt, ban công còn có hoa, khi nào gia đình An An cô nhiều tiền đến vậy.
Cô thật sự rất rối rắm, bệnh tật chữa trị biết bao nhiêu là tiền, gia đình dù khó khăn chồng chất ba mẹ cô vẫn nhất quyết không buông tay. An An rất nhiều lần muốn tìm đến cái chết, ba mẹ sẽ thương tâm trong chốc lát còn hơn vất vả ngược xuôi kiếm tiền.
Nhưng mà cô không dám nhảy lầu, không chết chính là tàn phế, còn kinh khủng hơn hiện tại, uống thuốc thì chưa nhờ được ai. Mọi người dường như có ý nghi ngờ nên y tá càng chú ý đặc biệt, gần như nhất cử nhất động đều được theo dõi kĩ càng. Thậm chí, có lần cô ý tá còn bóng gió kể chuyện có người tự sát làm ảnh hưởng đến nhân viên làm công ăn lương, nuôi mẹ già con thơ các cô cực khổ thế nào.
An An nghe xong cũng im lặng, cô biết công việc khó kiếm, nếu như ảnh hưởng đến nhiều người như vậy thì không được, bản thân cô không phải người ích kỉ, nên lúc đó cô thở dài buông tay với kế hoạch tự tử. An An thủ thỉ cùng mẹ, cô muốn nhưng điều trị, bệnh đến đâu hay đến đó, mẹ cô cương quyết không đồng ý, khóc lóc liên hồi khiến cô nghe không đã phát mệt, cuối cùng buông tay với kế hoạch chết sớm, mà cố gắng sống tốt.
An An không hiểu sao ba mẹ lại chuyển đến đây, phòng mắc tiền thì làm sao, chủ yếu vẫn là thuốc thanh chữa trị. Mặc dù đã mở mắt nhưng cô vẫn không lên tiếng, chỉ có đôi mắt đánh giá xung quanh, bất chợt phát hiện có thêm ba người trong phòng. Một đang ngủ ở trên ghế sofa, hai đang làm việc trên máy tính, ngón tay gõ không ngừng,
Một trong hai người dừng tay, ngước lên nhìn về phía An An, xong lại cuối xuống làm việc, đột nhiên lại ngẩng lên, ánh mắt rất đỗi dịu dàng,
-Em tỉnh rồi à, thấy trong người thế nào?
Nói rồi nhẹ nhẹ đến bên cạnh, bấm nút phía đầu giường, thuận tay vuốt má cô, ánh mắt cưng chiều. An An trong lòng xẹt qua cảm giác khó hiểu, đây là ai, thế này là thế nào. Dù trong lòng đang có hàng ngàn câu hỏi nhưng trên mặt vẫn là vẻ bình thản như nước.
Người thanh niên trước mắt tầm ba mươi tuổi, mặc chiếc ao sơ mi màu xanh nhạt, khuôn mặt nghiêm nghị, đang càu mày nhìn cô,
-Em làm sao mà im lặng vậy, vẫn còn đau à?
An An cảm thấy im lặng không ổn liền nói ra nghi vấn trong lòng cô:”Anh là ai?” Anh ta thoáng ngạc nhiên, sau đó ấn liên tục vào nút màu đỏ đầu giường.
Lúc Trần Lâm lên tiếng hỏi thì Trần Kha và Trần Dương đã biết, nghe cuộc đối thoại giữa hai người khiến hai anh đều hoang mang, như vậy là làm sao, không nhớ gì hết sao, có quên chỉ quên một chút thôi chứ.
Hai người Trần Kha và Trần Dương cũng bước đến bên giường, ba người thanh niên đứng đó im lặng nhìn An An, cô gắng sức ngồi dậy, cũng lẳng lặng nhìn lại ba người, đây là làm sao?
-Em nhớ mình tên gì không?
-An An
Bác sĩ vào phòng kiểm tra xong thông báo không có gì đang lo ngại, tuy nhiên An tiểu thư do đầu bị chấn thương nên có khả năng tạm thời mất đi trí nhớ, cái này thì tùy, có người cả đời không khôi phục.
An tiểu thư, An tiểu thư,…. An An đột nhiên lại cảm thấy đầu đau buốt, cô cắn chặt răng để không phát ra tiếng kêu la, có những kí ức xa lạ xuất hiện liên tục trong đầu. Đây hình như là lần thứ hai cô nhìn thấy kí ức này, lần đầu nó hoàn toàn xa lạ, lần thứ hai lại thấy bắt đầu quen….. An An chợt hoảng sợ đây là có chuyện gì, kí ức của ai, tại sao cô lại nhớ. Không muốn, cô không muốn, kiên trì không quá hai phút, cô chợt ngất đi.