Người đàn ông đứng ở nơi đó như cây cao bóng cả, khí chất hiên ngang cao quý, phong thái tuấn tú, dưới ánh đèn sáng rọi, ánh mắt của anh lấp lánh, toàn thân lộ ra một khí chất vương giả bẩm sinh, giọng nói của anh trầm ấm hấp dẫn, đem những câu phát biểu khô khan biến thành hài hước, hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người.
Cô vẫn biết anh rất ưu tú, nhưng hôm nay chính mắt thấy được khí chất xuất chúng không ai có thể sánh bằng của anh, Bình An mới biết, khí thế của người đàn ông này mạnh như thế nào, còn vĩ đại hơn cả cô tưởng tượng.
Người đàn ông ưu tú này, là của cô!
Bình An nhìn Nghiêm Túc trên đài, ánh mắt toát ra vẻ mê luyến.
“Cô Phương.” Bên cạnh, một giọng trầm thấp cắt đứt sự chuyên chú của cô, cô nhíu mày nhìn sang, vừa thấy đó là Lương Phàm liền quả quyết xoay đầu trở lại.
Lương Phàm đã sớm biết Bình An không có hảo cảm đối với anh ta, anh ta ngồi xuống vị trí để trống của Nghiêm Túc, bàn này của bọn họ là dành cho những nhân vật cấp cao của Nghiêm Thị, lúc này tất cả mọi người đều hết sức chăm chú nghe Nghiêm Túc phát biểu nên cũng không chú ý tới sự tồn tại của Lương Phàm.
“Cô Phương, có phải Trình Vận đã về rồi hay không?” Thanh âm của Lương Phàm hạ rất thấp bởi không muốn khiến người khác chú ý.
Bình An giễu cợt liếc anh ta một cái, “Chị Vận có phải đã quay về hay không, Lương tiên sinh không nên hỏi tôi chứ.”
“Tôi không tìm được cô ấy...” Lương Phàm cúi đầu, có chút mất mát.
“Anh mắng chị Vận không thể mang lại cho anh linh cảm mà, anh còn tìm chị ấy làm gì vậy?” Bình An lạnh lùng quét Từ Mạn một cái liếc mắt, “Thì ra là vẻ đẹp hết thời cũng có thể mang linh cảm tới cho anh, Lương tiên sinh, linh cảm của anh thật ở chỗ nào cũng có nhỉ.”
Trên mặt Lương Phàm thoáng qua một chút lúng túng, “Cô Phương, tôi chỉ muốn biết cô ấy có vui vẻ hay không.”
“Trình Vận có vui vẻ hay không liên quan gì đến anh?” Bình An cười lạnh hỏi.
“Tôi chỉ muốn quan tâm cô ấy thôi.” Lương Phàm bất đắc dĩ giải thích.
Bình An rốt cuộc trợn mắt nhìn anh ta, thanh âm lành lạnh, “Lương tiên sinh, chẳng lẽ anh còn tưởng rằng Trình Vận đến nay vẫn nhớ mãi không quên đối với anh sao? Tình yêu của mỗi người đều có giới hạn của nó, anh đã tiêu phí hết phần tình cảm của chị ấy dành cho anh rồi, thế mà vẫn còn ôm hy vọng chị ấy vẫn còn nửa phần tình cảm năm xưa sao? Đừng có bày ra cái vẻ si tình nhớ mãi không quên tởm lợm này nữa, cũng đừng tưởng rằng anh là vị thánh tình yêu gì gì, người ích kỷ giống anh làm sao hiểu được cái gì gọi là tình yêu? Trình Vận rời khỏi anh cũng có nghĩa là cuối cùng chị ấy đã biết cách sống cho bản thân mình, nếu như anh còn có một chút tình cảm nào với chị ấy, làm ơn để chị ấy sống yên ổn với cuộc sống hiện tại của chị ấy đi.”
Lương Phàm như bị lời nói của Bình An kích thích, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn, “Cô Phương, tôi biết phải làm thế nào mà, tôi tới đây chỉ muốn biết dạo này cô ấy có tốt hay hay không thôi.”
Tên Lương Phàm này hóa ra cũng có tình cảm đối với Trình Vận thật nhỉ, chẳng qua anh ta chỉ không có biện pháp để chuyên nhất đối với Trình Vận mà thôi.
“Chị ấy quả thật rất tốt.” Bình An quay đầu nhìn sang chỗ khác, lặng lẽ nói.
Lương Phàm khó khăn gật đầu, nấn ná một chút mới rời khỏi chỗ này.
Bình An liếc mắt nhìn bóng lưng mất mát của Lương Phàm một cái, người đàn ông này đã quen thói mỗi lần lăng nhăng lưu tình bên ngoài xong, ngoảnh lại sau lưng vẫn còn thấy một hình bóng dịu dàng chờ đợi anh ta, quen thói được Trình Vận bao dung tha thứ, quen thói được Trình Vận dốc hết tình yêu. Bây giờ Trình Vận bỏ đi, anh ta mới cảm thấy không quen.
Nhưng đó chẳng qua chỉ là chưa quen mà thôi.
Lúc này, Nghiêm Túc đã phát biểu xong, anh nhìn dưới đài gật đầu chào một cái, cất bước tao nhã đi xuống khỏi bục, đi về hướng Bình An bên này.
Bình An không thèm nghĩ về vấn đề Lương Phàm vẫn chưa tập được thói quen mới nữa, tất cả lực chú ý của cô đã trở lại trên người Nghiêm Túc.
Nghiêm Túc ngồi xuống bên cạnh cô, trên bục đến phiên Từ Lập Huy phát biểu, không bao lâu, bữa tiệc bắt đầu.
“Mới nói chuyện gì với Lương Phàm đó?” Dưới bàn, Nghiêm Túc đưa tay nắm bàn tay của Bình An, nhỏ giọng hỏi.
Bình An bĩu môi, “Anh ta hỏi em chuyện về chị Vận.”
Nghiêm Túc cười nhạt, “Chị Vận chưa liên lạc với người nhà, nên chắc anh ấy cũng ngại hỏi anh.”
Vì Nghiêm Túc và Trình Vận là chị em họ, Lương Phàm trong lòng áy náy với Trình Vận nên cũng không còn lui tới thân thiết với Nghiêm Túc như trước kia.
“Chúng ta đừng nói về anh ta nữa.” Bình An cười tủm tỉm nói, “Mới vừa rồi anh đứng trên bục trông đẹp trai ghê gớm!”
Nghiêm Túc cười khẽ, “Em thích chứ?”
“Em yêu thảm luôn, anh là người đàn ông quyến rũ nhất thế giới.” Bình An không ngần ngại rót mật vào tai anh.
Nụ cười nơi đáy mắt của Nghiêm Túc càng rạng lên, quả nhiên đàn ông cũng thích nghe lời ngon tiếng ngọt.
Hai người chưa nói được mấy câu thì đã có không ít người tới tận bàn kính rượu, chẳng qua không biết có phải vì Nghiêm Túc có khí thế vương giả cường mãnh quá hay không mà rất nhiều nhân viên phải do dự một lát rồi mới dám tới đây kính rượu với anh.
Tối nay thật ra là một đêm để mọi người cùng thả lỏng cảm xúc, cho nên những nhân viên kia sẽ không chút kiêng kỵ gì đối với các cấp lãnh đạo.
Bình An đột nhiên nhớ tới điều gì đó, đảo mắt tìm kiếm xung quanh.
“Tìm gì đó?” Nghiêm Túc nhỏ giọng hỏi.
“Hình như không thấy bác trai và Ôn Nguyệt Nga đâu.” Nghiêm Lôi Hải vẫn còn là thành viên HĐQT Nghiêm Thị, mà Ôn Nguyệt Nga cũng là Tổng Giám Đốc, sao lại không thấy hai người bọn họ đâu.
“Hai người đó đã mấy năm qua không có tham gia mấy loại liên hoan công ty thế này rồi.” Nghiêm Túc thản nhiên trả lời.
Bình An thu hồi tầm mắt, ân oán giữa Nghiêm Túc và hai người kia không phải dễ dàng mà hóa giải một sớm một chiều như vậy được.
“Nghiêm tiên sinh...” Phía sau bọn họ truyền đến một thanh âm mềm mại dịu dàng tinh tế đặc biệt dễ nghe.
Nghiêm Túc và Bình An đồng thời quay đầu lại, liền thấy một cô gái làm ra vẻ nhỏ nhắn dịu dàng đáng yêu đứng sau lưng bọn họ, đôi mắt mang vẻ ẩn tình xấu hổ nhìn Nghiêm Túc cứ như người đàn ông này là người yêu mến nhất của riêng mình, coi Bình An hoàn toàn là vật trong suốt.
“Chào La tiểu thư.” Nghiêm Túc gật đầu chào hỏi cô ta. Cô nàng La tiểu thư giơ ly rượu cao cổ trong tay lên, “Kính anh một ly.” Nói xong tự động vươn ly ra cụng, hai gò má đỏ ửng nhìn Nghiêm Túc, “Nghiêm tiên sinh, một lát có thể mời anh nhảy một điệu không?” Bình An nhíu mày, cô nàng này thật đúng là không xem cô ra gì nha.
Vẻ tươi cười trên gương mặt tuấn tú của Nghiêm Túc không hề thay đổi, ôm nhẹ lấy eo Bình An, nói với cô nàng La tiểu thư kia, “Thật có lỗi.”
Cự tuyệt không một chút khách sáo! Sắc mặt La tiểu thư hơi tái đi, không cam lòng liếc sang nhìn Bình An một cái, “Nghiêm tiên sinh thật sự đã đính hôn?”
“Đây là vị hôn thê của tôi, Phương Bình An.” Nghiêm Túc hạ mắt nhìn Bình An, cười giới thiệu.
Bình An cười tủm tỉm vươn tay, “Chào cô!”
La tiểu thư cắn cắn môi, rất nhiều lời muốn nói đã xông lên đến cổ lại bị nuốt xuống, cuối cùng chỉ có thể vội vã bắt tay cùng Bình An, rồi kiếm cớ rời đi.
Nghiêm Túc dìu Bình An ngồi xuống một lần nữa, giải thích, “Cô La tiểu thư này là con gái một thành viên HĐQT Công ty.”
Hèn gì anh lại có thái độ khách sáo với cô ta thế, Bình An cười nói, “Anh đào hoa thiệt nha, không biết trong số những phụ nữ đang ngồi trong này có bao nhiêu người đang thầm mến anh đây.”
“Đó là chuyện của các cô ấy, em đừng có ghen bóng ghen gió.” Nghiêm Túc hạ thấp giọng thì thầm bên tai cô.
Bình An cười khẽ một tiếng, “Em làm gì mà rảnh rỗi vậy.”
Hai người hoàn toàn không biết là, trong lúc La tiểu thư tới đây mời Nghiêm Túc cùng khiêu vũ, tất cả ánh mắt của phụ nữ có mặt tại đây đều tập trung chú ý nhất cử nhất động của bọn họ, trong bụng những phụ nữ này đều tồn tại một nỗi hy vọng đầy kỳ quái, rằng Nghiêm Túc chẳng hề thật lòng đối với Phương Bình An, mà dáng dấp của La tiểu thư này còn đẹp hơn Bình An nhiều, bối cảnh xuất thân cũng không thua kém. Nhưng không ai ngờ, Nghiêm Túc ngó cũng không thèm ngó lấy một cái, khiến suy nghĩ trong lòng các cô thay đổi o, càng hiểu rằng không còn khả năng nào nữa, bởi thế, nói không thất vọng là gạt người.
Ngay cả Từ Mạn vốn vẫn không cam lòng cũng thu hồi ý định muốn tới thử, cô ta hiểu rõ hơn những người khác về tình cảm Nghiêm Túc dành cho Phương Bình An, ngay từ hai năm trước, Nghiêm Túc đã đối xử với Phương Bình An đặc biệt hơn bất kỳ ai khác rồi.
Mà phải nói chứ, nếu lúc trước không có sự xuất hiện của Phương Bình An, cô ta đã sớm leo dính lên cây đại thụ ngon lành Nghiêm Túc này rồi.
Nghĩ kiểu gì cũng thấy Phương Bình An này rất đáng ghét!
Cô ta quay đầu sang bên cạnh nhìn Lương Phàm cũng đẹp trai tuấn tú một cái, trong lòng mới coi như là thư thái được một chút.
Đường Sâm loay hoay suốt buổi tối đến cơ hội thở dốc cũng không có, cuối cùng cũng tìm được phút giây rảnh rỗi tới đây chào hỏi với Bình An. Anh bày ra vẻ mặt ai oán trừng mắt nhìn Nghiêm Túc, miệng thì nói với Bình An, “Em gái Bình An, lâu quá chưa gặp nhỉ.”
Bình An nở nụ cười, “Trợ lý Đường, tối nay trông anh tất bật thật nha.”
Đường Sâm hé vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, “Anh bị ngược đãi đó em, em gái Bình An à, anh đáng thương lắm đó.”
“Ai dám ngược đãi anh.” Bình An liếc mắt nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng của Nghiêm Túc, cười hỏi.
“Chẳng qua là sáng nay anh vô tình quấy rầy chuyện tốt của một người nào đó, thế là người đó cố ý lấy việc công báo thù riêng mà!” Đường Sâm nói bằng giọng vô cùng đáng thương.
Bình An nhớ tới việc sáng nay điện thoại của Nghiêm Túc vẫn không ngừng reo vang, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, “A!”
Đường Sâm thấy Nghiêm Túc làm ngơ, liền cúi sát tai Bình An thì thầm thân mật, “Em gái Bình An à, muốn biết sáng nay Nghiêm đại BOSS làm chuyện gì tốt không?”
“Chuyện gì tốt?” Bình An mặt không chút thay đổi, hỏi.
Đường Sâm cười hì hì định trả lời.
Lúc này Nghiêm Túc đột ngột lơ đãng mở miệng, “Đường Sâm, cậu sợ Tết này rảnh rỗi sinh nông nổi phải không, muốn tìm việc để làm đúng không?”
“Không! Tớ còn ngại ngày nghỉ ngắn quá đấy.” Đường Sâm thay sắc mặt như lật sách, ha ha cười gượng, “A, Từ Tổng Giám Đốc đang gọi tớ bên kia rồi, tớ đi trước đây.”
Bình An nhìn theo bóng lưng anh ta, nhịn không được cười nói, “Đường Sâm thật đáng yêu.”
Khóe miệng của Nghiêm Túc cong lên, “Đáng yêu?”
Đường Sâm mà biết Bình An hình dung cậu ấy như vậy, chắc hẳn sẽ muốn khóc hu hu cho xem.
Đến hơn mười giờ, liên hoan còn chưa kết thúc, trên mặt Bình An đã lộ vẻ mệt mỏi, anh lập tức muốn đưa cô về sớm.
Bình An thật sự không còn sức lực để kiên trì nữa, đành phải đi về trước.
“Về chỗ anh nhé?” Nghiêm Túc tự mình lái xe chở Bình An về, trong bụng còn muốn tiếp tục điều tốt đẹp mất hồn tối qua.
“Không được, tối nay em phải về nhà.”
Bình An lên xe không bao lâu thì cơn buồn ngủ đã kéo tới, mơ màng trả lời.
Nghiêm Túc cười lắc lắc đầu, “Được rồi!”
Lúc về đến Phương gia, Bình An đã ngủ say sưa. Nghiêm Túc không đành lòng đánh thức cô, không thể làm gì khác hơn là cẩn thận từng li từng tí bế cô xuống xe. Viên lão phu nhân đã đi nghỉ, chỉ có Phương Hữu Lợi ngồi chờ ở phòng khách, nhìn thấy Nghiêm Túc bế Bình An vào thì chỉ nhướng mày chứ không nói thêm cái gì.
Nghiêm Túc ôm Bình An lên phòng ngủ, đang muốn đặt cô lên giường thì Bình An tỉnh lại.
“A, về đến nhà rồi à?” Cô lúng búng hỏi.
“Thay áo trước rồi hãy ngủ tiếp.” Nghiêm Túc dịu dàng dặn dò.
Bình An gật đầu cười.
“Vậy anh về trước đây.” Nghiêm Túc ấn một nụ hôn ở trên trán cô rồi mới xoay người rời khỏi phòng.
Phương Hữu Lợi tự thân tiễn Nghiêm Túc đến tận cửa, đối với cậu con rể đủ chuẩn này giờ ông đã không có ý kiến gì nữa rồi, dù sao cứ Bình An thích là tốt.
Chỉ vài ngày sau, mọi người liền nghênh đón Tết âm lịch, tất cả mọi người đều vui sướng đắm mình trong lễ mừng năm mới.
Là người phụ trách Duy An đồng thời cũng là Tổng Giám Đốc tương lai của Phương Thị, Bình An năm nay còn phải dự nhiều buổi xa giao hơn các năm trước gộp lại.