Quản lý Trần rời đi không bao lâu thì Lê Thiên Thần đã tiến vào. Lúc vừa rồi trong cuộc họp, dường như hắn có rất nhiều việc muốn nói, nghẹn đến bây giờ chắc cũng chật vật lắm đây.
“Có chuyện gì sao?” Bình An nhìn Lê Thiên Thần đang đứng trước mặt cô với hai hàng lông mày nhíu chặt và vẻ mặt nghiêm trọng, tò mò hỏi.
Có lẽ nguyên nhân là vì đã ở cùng một chỗ với Nghiêm Túc khá lâu, nên cô cũng học được một chút vẻ mặt và tư thế của anh, đối mặt với người mà cô ghét thì cô không hề có vẻ mặt căng thẳng nữa, mà là một tư thế thoải mái không thèm chú ý.
“Bình An, anh biết em mới vừa nhậm chức nên muốn biểu hiện tài cán của mình. Nhưng làm việc không thể quá hấp tấp, em hiểu không?” Lê Thiên Thần tự mình kéo chiếc ghế đối diện Bình An ra rồi ngồi xuống, dùng một giọng đầy thân tình nói với cô.
Bình An nhíu nhíu đôi mày thanh tú, “Tôi không hiểu ý của anh lắm.”
“Anh hy vọng em hiểu, anh không có một chút ý kiến gì đối với việc em trở thành Tổng Giám Đốc, bởi anh nghĩ, cho dù em không có kinh nghiệm thì vẫn còn có anh đứng bên cạnh trông coi. Việc khai thác khu vực ngoại ô tất nhiên là có mang lại lợi ích, nhưng khu đất này dù sao cũng cách nội thành quá xa, cho dù có Phượng Hoàng Thành của Nghiêm Thị, nhưng liệu em có thể bảo đảm là tiểu khu đó tương lai sẽ thịnh vượng không? Ai cũng không thể bảo đảm điều này cả, cho nên chúng ta nên đầu tư vào những hạng mục có sự bảo đảm, em hiểu không?” Lê Thiên Thần cho rằng kế hoạch mà Bình An mới vừa đưa ra trong hội nghị chẳng qua là thuận miệng mà nói chứ không thông qua đại não xử lý, nhưng lo lắng muốn giữ mặt mũi Tổng Giám Đốc của cô nên hắn mới nín nhịn không nói, định tìm cô mà nói riêng thôi.
“Tôi cho là nơi đó sẽ rất vượng đấy!” Bình An cười cười nói.
“Bình An, thời điểm này không phải là lúc để em bốc đồng. Em đã là Tổng Giám Đốc công ty, mỗi một quyết định của em sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người.” Lê Thiên Thần muốn rèn sắt khi còn nóng, kêu lên.
Bình An vẫn giữ vẻ bình tĩnh ung dung như cũ, khóe miệng nhếch lên một ý cười giễu lạnh lẽo, “Lê Thiên Thần, chẳng lẽ theo ý của anh, cái chức Tổng Giám Đốc này là tôi hoàn toàn may mắn mới lấy được hay sao? Hay là nên nói rằng, so với anh, tôi chỉ thắng bởi vì có ba là Chủ Tịch, cho nên mới thành Tổng Giám Đốc? Có phải anh quá khinh thường tôi, quá đề cao chính anh rồi không?”
Sắc mặt Lê Thiên Thần khẽ trầm xuống, “Bình An, sao lại nói vậy, anh cũng chỉ muốn tốt cho em thôi mà.”
“Tôi cám ơn anh!” Bình An cười nhạt.
“Anh biết em không giống như trước kia.” Lê Thiên Thần đột nhiên nhỏ giọng nói, “Bên cạnh em giờ đã có Nghiêm Túc, bất kể em làm cái gì, anh ta cũng sẽ giải quyết thay em.”
Bình An lạnh lùng nhìn hắn, Lê Thiên Thần mặc dù bày ra cái vẻ ta đây không cần vị trí Tổng Giám Đốc, nhưng kỳ thật trong lòng hắn rất để ý việc hắn đã thua dưới tay cô. Hắn không chịu nhận thua bởi hắn cảm thấy rằng, vì có Phương Hữu Lợi và Nghiêm Túc nên Bình An mới có thể thắng hắn một bậc. Trong tiềm thức, hắn vẫn rất khinh thường Bình An, cho là Bình An hoàn toàn không có năng lực để quản lý một công ty lớn như Phương Thị.
“Lê Thiên Thần, rốt cuộc anh muốn biểu đạt cái gì?” Trong mắt của cô đã có mấy phần mất kiên nhẫn.
Lê Thiên Thần nghiêm mặt nói, “Anh hy vọng trước khi em đưa ra bất cứ quyết định gì thì cũng bàn trước với anh một chút, dù sao kinh nghiệm của anh cũng phong phú hơn em. Bình An, anh không muốn em vừa mới nhận chức đã làm sai chuyện gì.”
Nói thì đầy vẻ đường đường chính chính, nhưng thật ra là muốn cái quyền kề dao găm vô cổ cô, coi cô như một con rối.
Bình An không giận không buồn, cười tủm tỉm nói, “Anh yên tâm, trước khi ra quyết định gì, tôi đều sẽ nói ra cho mọi người cùng thảo luận.”
Lê Thiên Thần nở nụ cười, “Vậy là tốt rồi. Đúng rồi, thông báo nhận chức của Đỗ Hiểu Mị đã đưa xuống rồi?”
“Buổi chiều là có thể nhận được.” Bình An cười đầy giảo hoạt.
“Vốn dĩ anh muốn cho Đỗ Hiểu Mị đến bộ phận PR, nhưng vì Chủ Tịch nói bộ phận PR không thiếu người... Thật ra thì anh thấy bên cạnh Chủ Tịch còn thiếu một trợ lý giống như Đỗ Hiểu Mị.” Lê Thiên Thần vừa nói vừa nhìn vẻ mặt của Bình An xem biến hóa thế nào.
Trợ lý cho Ba? Bình An cười lạnh trong lòng, cô điên mới để cho bọn họ có cơ hội này!
“Hồng Dịch Vũ vô cùng có khả năng, Chủ Tịch cũng không yêu cầu, cho nên tôi đã có sắp xếp khác cho cô ấy.” Bình An lạnh giọng nói.
Lê Thiên Thần ngẩn ra, “Em sắp xếp cho cô ấy vị trí gì? Bình An, thật ra thì năng lực của Đỗ Hiểu Mị không tệ...”
“Tôi đương nhiên biết năng lực cô ấy không tệ, nếu không thì làm sao có thể giúp anh chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi đã có thành tích như thế.” Bình An cười nói, “Anh yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi bạn gái của anh.”
“Vậy, vậy cứ như thế đi, hy vọng em có thể thu hồi cái quyết định khai phá khu phụ cận của Phượng Hoàng Thành.” Lê Thiên Thần đứng lên, vẻ mặt có chút lúng túng, hắn nghĩ thầm chẳng lẽ Bình An đã phát hiện ra được cái gì? Những việc bên Thành phố S được giữ rất bí mật, hẳn là cô sẽ không thể nào tra ra được.
Bình An thu hết vào mắt tất cả các biến hóa trên mặt anh ta, cười cười gật đầu, cũng không nói thêm lời nào.
Buổi trưa, Bình An cùng Phương Hữu Lợi đến tiệm ăn gần công ty ăn trưa, tiện thể nũng nịu báo cáo một chút về tâm trạng của ngày làm việc đầu tiên, khiến cho ông bố tinh thần đang xuống dốc suốt mấy ngày gần đây bởi thấy con gái nhà mình sắp sửa sang làm dâu nhà người lại một lần nữa cảm nhận được con gái vẫn còn đang lệ thuộc vào mình, lập tức mặt mày hớn hở hẳn lên.
Cơm nước xong vừa trở về văn phòng thì đã nhận được điện thoại của Nghiêm Túc.
Hai người hàn huyên hơn nửa giờ, từ chuyện ngày đầu tiên Bình An đi làm ở Phương Thị cảm tưởng thế nào, kéo qua chuyện Vu Tố Hà đang định ở lại Trung Quốc một thời gian ngắn, lại nói qua chuyện Nghiêm lão phu nhân và Nghiêm lão gia hỏi sao vài ngày rồi mà không thấy cô sang ăn cơm nên đang cảm thấy mất hứng...
Dường như bất kể tán gẫu chuyện gì với Nghiêm Túc thì trong lòng cô đều cảm thấy khoái trá ngọt ngào, chỉ cần nghe được thanh âm của anh là cô đã cảm thấy vui vẻ rồi.
Bình An nói Nghiêm Túc tối mai đến nhà cô ăn cơm bởi vì Viên lão phu nhân muốn ăn mừng ngày đầu tiên cô đến Phương Thị đi làm, vốn là định ăn mừng vào hôm nay, nhưng tối nay có tiệc chào đón nên chỉ có thể đổi sang ngày mai.
Nghiêm Túc đáp ứng xong, hai người rốt cuộc mới chịu cúp máy.
Còn có hai tháng...
Bình An nhìn lịch bàn, trong lòng quặn đau, sinh mệnh của bà ngoại đang từ từ đi đến hồi kết, mà cô lại bất lực không thể làm được gì... Không còn có cảm giác nào lại tệ hơn cảm giác này.
Cho dù cô biết có vài chuyện không phải cô muốn thay đổi là có thể thay đổi, cho dù cô đã trải qua nỗi đau đớn này một lần, thế nhưng lần này cô vẫn không cách nào bình tâm mà đối mặt như cũ.
Sinh Lão Bệnh Tử... Cũng chẳng phải dễ dàng mà người xưa đã đúc kết như vậy.
Cô hít sâu một hơi, bình phục tâm tình của mình, cho dù thế nào, trong hai tháng ngắn ngủi này, cô cũng muốn làm hết khả năng, tranh thủ đến một khắc cuối cùng!
Sau khi bình tĩnh lại, Bình An đặt lực chú ý vào các văn kiện, xem tình huống và thành tích của công ty hai năm gần đây, đồng thời xem tiến độ tại các công trình.
Đến buổi chiều, bộ phận nhân sự gửi xuống thông báo nhận chức của Đỗ Hiểu Mị.
Bình An nhìn email thông báo, khóe miệng nhếch thật cao.
Đỗ Hiểu Mị, trăm ngàn lần đừng để tôi coi thường cô nhé!
Nhưng chỉ mười phút sau là Lê Thiên Thần đã vội vã chạy tới đây gõ cửa.
Bình An không rời mắt khỏi màn hình vi tính, “Mời vào.”
“Bình An, ý em thế này là gì?” Lê Thiên Thần vừa tiến vào liền thả tờ giấy A xuống trước mặt Bình An, là thông báo nhậm chức của Đỗ Hiểu Mị.
“Mới đó mà đã phát đến các ngành rồi à? Sao tôi còn chưa nhận được?” Bình An ung dung, cười cười cầm tờ thông báo lên nhìn.
Sắc mặt Lê Thiên Thần tái xanh, “Đây là ý của em?”
“Sao thế? Sắp xếp như vậy không được à?” Bình An nghi hoặc hỏi, dù gì thì Tổng Giám Đốc của chi nhánh công ty cũng cao hơn hai cấp so với chức trợ lý chớ ít gì.
“Tôi đã nói rồi, năng lực Đỗ Hiểu Mị tốt như vậy, đưa xuống chi nhánh công ty rèn luyện một chút, tương lai nói không chừng có thể trở thành lãnh đạo cao cấp trong công ty. Phó Tổng Lê, đừng nói là anh đang trách tôi điều Đỗ Hiểu Mị đi làm cho các người không thể ngày đêm chung đụng nha?” Bình An kinh ngạc nhìn hắn ta, “Nếu là như thế, vậy để tôi nói với Chủ Tịch một tiếng, một lần nữa sắp xếp chỗ công tác cho cô ấy cũng được.”
Ý ám chỉ là dường như Lê Thiên Thần đang vì lý do cá nhân nên mới không rời được Đỗ Hiểu Mị, phản đối việc cô ta bị điều đến chi nhánh công ty.
Trước giờ ở công ty Lê Thiên Thần vẫn cường điệu rằng hắn là một người công tư rõ ràng.
“Em biết ý anh không phải vậy!” Vẻ mặt Lê Thiên Thần vô cùng khó coi, “Ý của Đỗ Hiểu Mị là muốn ở lại Tổng Công Ty.”
“Nếu như mỗi nhân viên được điều chuyển đến chi nhánh công ty đều muốn ở lại Tổng Công Ty, vậy chẳng phải là công ty sẽ rối loạn sao?” Bình An phản bác.
Lê Thiên Thần nhìn chằm chằm vào Bình An, nhỏ giọng hỏi, “Bình An, có phải em đang cố ý nhằm vào Đỗ Hiểu Mị không?”
Bình An kinh ngạc trợn tròn mắt, “Vì sao tôi lại muốn nhằm vào cô ấy? Năng lực cô ấy tốt như vậy, đã tranh thủ không ít lợi ích cho công ty, vì sao tôi lại nhằm vào cô ấy?”
Rõ ràng là Đỗ Hiểu Mị đang được thăng chức, nhưng trong lòng Lê Thiên Thần cảm giác được rằng Bình An làm như vậy tuyệt đối không phải là đang cất nhắc Đỗ Hiểu Mị, hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên họ gặp mặt nhau thì đã lập tức ghét đối phương đến cỡ nào.
“Nếu như không có chuyện gì khác để nói, tôi còn đang vội.” Mặt Bình An lạnh xuống, hạ lệnh đuổi khách rõ ràng với Lê Thiên Thần.
Lê Thiên Thần cố gắng nhịn xuống nỗi kích động muốn tiếp tục thuyết phục giùm Đỗ Hiểu Mị, nếu cứ tiếp tục cãi cọ như vậy, có khi lại thật sự bị Bình An cho rằng hắn đang không phân biệt được đâu là công đâu là tư, cho là hắn không rời được Đỗ Hiểu Mị...
Nhưng nếu Đỗ Hiểu Mị không có ở Thành phố G, hắn nhất định sẽ không thoải mái bởi có rất nhiều chuyện hắn đã quen thói có cô ta đi giải quyết thay mình.
“Anh ra ngoài trước.”
Nói cho cùng, hắn vẫn còn thua Bình An một bậc, ai bảo hắn chỉ là Phó Tổng Giám Đốc, còn cô là Tổng Giám Đốc!
Bình An nhìn bóng lưng của anh ta biến mất khỏi tầm mắt rồi mới lạnh lùng cười một tiếng.
Gần đến giờ tan sở, Kỷ Túy Ý gọi điện thoại cho Bình An, thì ra mọi người bên Trình Vận muốn cùng cô ăn mừng nên hẹn cô tối nay ăn cơm rồi đi hát karaoke. Bình An thật tiếc nuối nói tối nay cô không có thời gian bởi công ty bên này đã có chương trình rồi.
Chỉ có thể đổi đến cuối tuần.
Quên nói, học kỳ này vừa khai giảng thì các bạn chung ký túc xá của cô cũng đã bắt đầu ra ngoài thực tập, Kỷ Túy Ý vẫn ở Duy An giúp chạy việc, sau khi tốt nghiệp cũng không ra ngoài tìm công việc khác, bây giờ đã thành thư ký cho Trình Vận.
Tống Tiếu Tiếu mấy năm viết tiểu thuyết trên internet cũng đã đạt được một danh tiếng nhất định, vừa đúng lúc này thì trang web mà cô đăng tiểu thuyết tuyển biên tập viên. Mới đầu cô vốn chỉ muốn thử vận may một chút mà thôi, ai ngờ vừa nộp sơ yếu lý lịch được mấy ngày thì bên kia liền thông báo cô có thể đi làm.
Công ty phụ trách trang web đó không đặt tại Thành phố G mà là ở Thành phố H, vì vậy vừa qua Tết thì Tống Tiếu Tiếu lập tức trực tiếp bay đến Thành phố H rồi. Một thành phố thì ở phía Nam, còn thành phố kia lại nằm phương Bắc, về sau, nếu mấy người bạn nối khố các cô muốn tụ chung lại một chỗ thì sợ rằng cũng không dễ dàng như trước đây nữa rồi.
Cho đến bây giờ Vi Úy Úy vẫn chưa tìm được đơn vị thực tập, cũng không nghe cô ấy nhắc đến muốn làm loại công việc gì hay dạng công ty nào. Cô ấy không có tìm Bình An nói chuyện công việc nên Bình An cũng không chủ động tìm cô ấy để hỏi thăm.