Ba ngày sau, Đông Cung.
Từ khi Quan Trung đại hạn, bắt đầu mưu tính " Dĩ lương đại tiền ", Thái Tử đã cảm thấy năm nay gặp vận rủi, chẳng có chuyện gì xuôi chèo mát mái cả.
Sau vụ kêu gọi ủng hộ lương thực, Lý Thuật liền phản bội hắn, hại hắn bị phụ hoàng răn dạy một hồi.
Lại vì chuyện đẩy Lý Thuật xuống núi mà hắn mất Binh Bộ, ngay cả Thôi Tiến Chi cũng vị bị ép hòa li mà một thời gian dài tâm thần bất ổn, thường xuyên đều không đến công bộ làm việc.
Giờ đảo lộn hết rồi, lão nhị còn chưa bị quật ngã, lão Thất lại bỗng nhiên từ đâu lòi ra nhét một kẻ tên Quế Trực vào Hộ Bộ.
Lời phụ hoàng khen lão Thất hôm qua còn vang bên tai hắn: "Có rảnh ngươi đi học hỏi thất đệ của ngươi đi, làm việc cẩn thận trầm tĩnh, đừng hở tí là muốn kéo bè kéo cánh! "
Học hỏi thất đệ? Hắn là Thái Tử, một đứa con thứ phi mà cũng xứng để hắn học hỏi!
Thái Tử bước vào trắc điện, duỗi tay bưng chén trà lên định uống, nhưng trà vừa đưa tới miệng lại bị hắn hất văng xuống đất!
Năm nay đúng là gặp vận cứt chó!
Thái Tử nghiến răng nghiến lợi, lòng đầy căm thù ghen ghét.
Nhất định không thể để thế lực lão Thất mạnh lên, nhân lúc hắn vừa ngoi đầu phải nhanh tay đàn áp.
Bằng không sẽ có thêm một lão nhị xuất hiện, trên triều làm gì còn chỗ cho hắn đặt chân nữa.
Trong mắt Thái Tử lóe lên một tia tàn đọc, đúng lúc ngoài điện truyền đến một tràng tiếng bước chân, ngay sau đó một thái giám bước vào bẩm báo, nói Hà Nam đạo gửi thư.
Người đưa thư một đường từ Hà Nam chạy về Trường An, ngày đêm không ngừng giục ngựa, đùi trong bị ma sát đến tróc một lớp da, trên người bị mưa dội ướt đẫm, trộn với máu trên đùi thành một dòng chất lỏng đỏ nhạt, nhỏ tong tỏng lên mặt đá cẩm thạch sáng như gương trong điện Đông cung.
Kẻ đó quỳ sụp xuống, hô lên: "Điện hạ! Hoàng Hà......!Hoàng Hà xảy ra chuyện rồi! "
Thái Tử đứng bật dậy, ngay lập tức quăng chuyện Thất hoàng tử ra sau đầu.
Hoàng Hà xảy ra chuyện, chính là liên quan đến tính mạng trăm ngàn bá tính.
Nếu có chuyện......!Không cần phải tranh đấu với ai, phụ hoàng có thể lập tức đá hắn khỏi Đông cung!
Người kia nhanh nhẹn móc từ trong ngực ra một bức thư được bảo vệ cẩn thận khỏi nước mưa, thái giám vội vàng tiếp nhận, khom người dâng cho Thái Tử.
Thái Tử tiếp nhận phong thư tay cũng bắt đầu run, hắn đọc qua rất nhanh, sau đó gắt gao vò nát nó.
Giọng của hắn cũng khản đặc, tạo thành thứ âm thanh khủng hoảng kì quặc:
" Nhanh lên! Gọi Thôi Tiến Chi tiến cung! "
Lý Thuật ru rú trong phủ suốt hai tháng, ngoại trừ dùng thế lực ngầm giúp Thất hoàng tử hỏi thăm về Quế Trực cũng không phải động não về bất cứ điều gì.
Hết cách rồi, ai bảo Thẩm Đại nhân giỏi quá cơ.
Nàng vốn đã chuẩn bị tốt để cầm thương xông trận, không ngờ Thẩm đại nhân ngồi yên có thể động phong vân, đầu tiên âm thầm giúp Thất hoàng tử lôi kéo không ít nhân sĩ hàn môn có năng lực, sau đó lại để Thất hoàng tử đề cử Quế Trực thẳng vào Hộ Bộ, chuyện này giúp lão Thất xuất đầu một cách hoàn hảo trước mặt phụ hoàng, lại còn nhận được vô vàn tặng thưởng.
Lý Thuật bất đắc dĩ, cứ như có Thẩm Hiếu rồi, nàng không cần làm gì cả, có thể trực tiếp dưỡng già.
Nhắc Táo Tháo, Tào Tháo liền đến, Lý Thuật mới vừa nghĩ đến Thẩm Hiếu, không ngờ vừa rũ mắt đã nhìn thấy cỗ kiệu của chàng nhẹ nhàng mà vững chãi dừng lại trước cửa Tiên Khách Lai.
Rèm vén lên, Thẩm Hiếu mặc thường phục, đi thẳng vào tửu lầu.
Lý Thuật cười khẽ, vẫy Hồng Loa lại:
"Ngươi đi nghe ngóng xem Thẩm đại nhân tới chỗ này làm gì? Nếu không phải chuyện quan trọng thì bảo chàng tới đây.
"
Thật ra Thẩm đại nhân hôm nay tới tửu lầu cũng không có chính sự gì cả, chỉ để thư giãn mà thôi.
Một chỗ trống trong Hộ Bộ mà Thái Tử và Nhị hoàng tử tranh chấp sứt đầu mẻ trán cần phải giải quyết cho xong, hơn nữa mấy ngày liền mưa to, Môn Hạ Tỉnh ngày nào cũng có tấu chương chất thành núi, chàng bận đến điên đầu.
Thẩm Hiếu làm việc liên tục nhiều ngày, ngay cả ngủ cũng là ngủ ở khách phòng trong Môn Hạ Tỉnh.
Thật vất vả hôm nay nghỉ hưu mộc, đồng liêu đều vội vàng về nhà với kiều thê mỹ thiếp, trái ôm phải ấp, giãn gân cốt, chỉ có Thẩm Hiếu trở về phủ đệ, muốn ngủ bù nhưng nằm mãi lại không ngủ được; đổi sang đọc sách, cũng đọc không vào.
Cả người đều cảm thấy không có việc gì làm, chán phát hoảng.
Vì thế chàng quyết định bỏ nhà đi dạo.
"Nhưng thành Trường An lớn như vậy, chỗ để đi nhiều lắm, đại nhân ngài muốn đi thì cũng phải cho chúng tiểu nhân cái đích đến đã.
Chúng ta đi thắp hương bái Phật, hay là đi tìm hoa vấn liễu ạ? "
Thẩm Hiếu ngồi ở trong kiệu, nghe người hầu hỏi thế nghẹn nửa ngày: "Tiên Khách Lai."
Ba chữ này tựa như thiên cơ không thể tiết lộ, nói ra rồi không khác nào vạch trần bí mật trong lòng chàng vậy.
Được rồi, đại nhân muốn đi Tiên Khách Lai ăn cơm.
Cỗ kiệu chuyển hướng, vòng vèo qua ba, bốn, năm con hẻm, chậm rì rì dừng lại trước cửa tửu lầu.
Lúc này Thẩm Hiếu đứng trước cổng lớn mạ vàng của Tiên Khách Lai, lại chần chừ không đi vào.
Thời gian có chút ngại ngùng, ăn trưa thì đã muộn, ăn tối lại ngại sớm.
Thẩm Hiếu âm thầm tự phỉ nhổ, sao mình lại chọn cái thời điểm chết giẫm này.
Lúc này làm sao nàng có thể ở đây.
Chẳng lẽ lại ở đây đợi đến tối?
Nhưng nếu tối nàng cũng không đến thì sao?
Thì ngày hôm nay coi như vô ích.
Thẩm Hiếu trong lòng xoay chuyển trăm vàn suy nghĩ, đến khi tiểu nhị khom lưng đến tê rần, Thẩm Hiếu mới hạ quyết tâm đi vào.
Ai ngờ mới vừa cất bước lên lầu ba đã thấy bên ngoài Kim Ngọc Các đứng một hàng dài thị vệ.
Chàng chỉ cảm thấy trái tim hư đốn của mình trong nháy mắt chậm nửa nhịp.
Nàng ở trong phủ hai tháng, rốt cuộc cũng chịu ra cửa.
Thẩm Hiếu lại có chút oán trách, không phải nói muốn hợp tác sao, lâu không gặp đối tượng hợp tác mà nàng cũng chịu được à.
Thẩm Hiếu đang nghĩ ngợi, cửa phòng bỗng mở ra, thị nữ thường đi theo nàng nhìn thấy chàng liền cười đón: "Thẩm đại nhân, công chúa cho mời."
Chút oán hận lập tức tan như mây khói.
Ít nhất nàng còn biết mời chàng đấy.
Thẩm Hiếu nghĩ nghĩ, hơi có chút kiêu căng, nàng không chừng cũng nhớ mình nhỉ.
Lúc Thẩm Hiếu tiến, Lý Thuật vừa dùng bữa xong không lâu.
Thương tích ở tay đã khá hơn rất nhiều, mãi mới không cần phải có người bón cơm như cho trẻ con ăn, mới hứng chí đến Tiên Khách Lai ăn uống thỏa thích.
Ăn no quá nên khi Thẩm Hiếu vào nàng lười đứng lên, dù sao đều là người quen, nhiều năm trước "ấy ấy" với nhau còn được, giờ chú ý lễ tiết quái gì nữa.
Lý Thuật dựa nghiêng vào gối mềm trên tháp La Hán đặt bên cửa sổ, chỉ lười nhác gật đầu:
"Thẩm đại nhân tới rồi.
"
Ngoài cửa sổ mưa lâm thâm, thời tiết vẫn âm u như cũ, nàng chỉ biếng nhác ngối đó mà Thẩm Hiếu lại thấy sắc trời như sáng bừng, không khí đượm mùi thanh mát.
Môi chàng ngậm cười:
"Công chúa, đã lâu không gặp." ___Sau đó đi tới.
Thẩm Hiếu bình thường mặt mày nghiêm nghị, hiếm khi thấy chàng cười, Lý Thuật hiếu kì nhướng mày:
"Thất đệ chẳng qua được phụ hoàng khen một câu, huynh đã vui như vậy rồi?"
Nàng cho rằng Thẩm Hiếu vì hôm qua Lý Cần đề cử Quế Trực, được phụ hoàng khen mà vui vẻ.
Phụ hoàng còn thưởng cho lão Thất trăm thất tơ lụa.
Tuy nói trăm thất tơ lụa chỉ là ban thưởng nhỏ, nhưng đối với Lý Cần vốn khiêm tốn thì như vậy đã là khởi đầu vô cùng tốt.
Thôi được, coi như một chuyện đáng để cui như vậy.
Lý Thuật giơ chung trà, làm tư thế kính rượu với Thẩm Hiếu:
"Đây đều là công lao của Thẩm đại nhân."
Thẩm Hiếu thấy nàng uống trà không uống rượu, ý cười trên môi càng sâu.
Nàng rất nghe lời, không cho uống rượu liền không uống rượu.
Hai tháng này trong phủ chắc là rất ngoan ngoãn tĩnh dưỡng.
Chàng không phủ nhận suy đoán của Lý Thuật: "Đúng là thần đang vui."
Gặp được nàng, không có chuyện gì vui hơn nữa.
Lý Thuật cựa mình, đổi tư thế thoải mái hơn, hỏi:
"Ta nghe nói Thái Tử bị phụ hoàng giáo huấn?"
Tuy tuyến ngầm tin tức của nàng nhiều, nhưng tay cũng không thò được tới bên người hoàng đế, do đó tin từ Hàm Nguyên Điện đều phải qua tay nhiều người.
Thẩm Hiếu gật đầu, trong mắt lại toát ra sự khinh miệt:
"Thái Tử định nhét người thế gia vào Hộ Bộ, nhưng so với Quế Trực, người của Thái Tử chẳng là cái gì.
Hoàng Thượng chỉ thiếu chút ném tấu chương của Thất hoàng tử lên mặt Thái Tử, mắng hắn một trận, nói Thất hoàng tử còn biết nhìn người, Thái Tử lại có mắt như mù.
Bảo Thái Tử học hỏi sự trầm tĩnh cơ trí của Thất hoàng tử mà làm việc."
Lý Thuật nghe xong liền cười nhạo:
"Hắn học được mới lạ.
Sinh ra đã là thiên chi kiêu tử, bên người đều là thế gia hào môn, đôi mắt chỉ biết hếch lên trời, làm sao biết nhìn xuống suy xét."
Lý Thuật vô thức vuốt chung trà, ánh mắt lạnh lẽo:
"Đối với hắn, người khác chẳng qua chỉ là những con chó trung thành."
Thẩm Hiếu nhìn tay nàng.
Đồ dùng trong Kim Ngọc Các đều là thứ tốt nhất, chung trà bạch ngọc mỏng như tờ giấy, ẩn ẩn lộ ra bên trong màu nước vàng ấm của thức trà thượng hạng.
Động tác nàng vuốt chung trà chậm rãi, dừng trong mắt Thẩm Hiếu lại giống như mơn trớn vuốt ve, màu trắng của chung trà lại tựa như da thịt, ngón tay nàng tới lui mang theo ý vị kì lạ.
Thẩm Hiếu gần đây rất hay mơ về một đêm nào đó của ba năm trước.
Nàng ngồi trên eo chàng, cúi đầu nhìn xuống.
Vừa uống rượu xong, mắt nàng như chứa cả sao trời, nhưng lại mênh mang ánh nước, như là thanh tỉnh, lại như chếnh choáng.
Nàng kề sát, trong hơi thở của nàng mang theo mùi rượu ngọt.
Trong lúc men tình, nàng cau mày, tựa như cố gắng phân biệt chàng là ai, một đôi tay vuốt ve sườn mặt chàng, từ lông mi đến mũi, xuống cằm.
Thẩm Hiếu bị bao trùm trong hơi thở của nàng, cảm thấy thần trí cũng say theo.
Chàng nắm lấy tay của nàng, bàn tay kia nhẹ nhàng trườn xuống dưới...
......
"Thẩm Hiếu?"
"Thẩm Hiếu?"
Thẩm Hiếu sực tỉnh, đối diện Lý Thuật nhíu mày nhìn chàng:
"Huynh nghĩ gì thế? Sao không trả lời ta.
"
Nhận ra vừa rồi bản thân đang nghĩ gì, Thẩm Hiếu cả người lập tức đỏ như tôm, vội vàng nâng chung trà lên, hơi nóng miễn cưỡng che giấu thần sắc:
"Không......!Không có gì đâu.
"
Lý Thuật nhìn chằm chằm Thẩm Hiếu, ngại không muốn hỏi lại câu "Có phải đầu óc huynh có vấn đề không" kia một lần.
Nhưng nàng thật sự cảm thấy Thẩm Hiếu đầu óc có chút vấn đề.
Thẩm đại nhân xác thật là người thông minh, nhưng thông minh quá đâm ra đờ đẫn, cứ ở trước mặt nàng là tâm hồn lại treo ngược cành cây.
Loại người này làm thế nào thượng triều được vậy, chẳng lẽ lúc nói chính sự với phụ hoàng cũng phải nhờ phụ hoàng lay tỉnh?
Thẩm Hiếu thu tâm tư, vội nói:
"Công chúa vừa nói gì, ta không nghe rõ."
Lý Thuật bất mãn nhìn Thẩm Hiếu thêm một cái, Thẩm Hiếu tránh né ánh mắt nàng, đôi mắt kia quá mức thông tỏ, không thể để cho nàng nhìn ra.
Lý Thuật lúc này mới nói:
"Ta nói, Thái Tử nhỏ nhen, chỉ sợ sẽ gây khó dễ cho thất đệ.
Bước tiếp theo huynh tính thế nào?"
Thẩm Hiếu không nhanh không chậm đáp:
"Không cần lo lắng, Hà Nam đang mưa to, chỉ riêng chuyện đê điều Hoàng Hà đã có thể làm Thái Tử và Công Bộ ốc còn không mang nổi mình ốc."
"Đến bước tiếp theo, vẫn là yên lặng chờ thời cơ.
Có cơ hội liền bắt lấy, không có cơ hội thì ngủ đông."
Nói đến chính sự, chàng mới có dáng vẻ nghiêm túc chuyên chú.
Đang nói chuyện, ngoài cửa bỗng có động tĩnh, Hồng Loa vội vàng mở cửa, một lát sau trong tay cầm về một tờ giấy, dâng cho Lý Thuật.
Lý Thuật tiếp nhận, đọc xong liền nói:
"Cơ hội đã tới.
Chỉ sợ Thái Tử đã ốc còn không mang nổi mình ốc."
Lý Thuật đưa tờ giấy cho Thẩm Hiếu, Thẩm Hiếu chỉ thấy bên trên viết qua loa mấy chữ:
"Thôi buổi trưa nhập Đông Cung, giờ Mùi rời Trường An."
Lý Thuật siết chặt tay.
Sau khi hòa li, Thôi Tiến Chi bị đoạt chức vị trong Binh Bộ, nhưng được Thái Tử bảo vệ, lại nhờ công lao ở kênh Vĩnh Thông, y được điều về Công Bộ làm Tả thị lang.
Công Bộ tả thị lang đột nhiên rời khỏi Trường An, gần đây Hoàng Hà không yên, Thôi Tiến Chi còn có thể đi làm gì?
Nhưng Hoàng Hà rốt cuộc đã xảy ra chuyện ư? Có lẽ Thôi Tiến Chi chỉ đi ấn lệ tuần tra, nhưng như vậy thì y không cần gấp rút.
Nhất định có việc, chỉ là nàng chưa biết đó là gì mà thôi.
Thẩm Hiếu vo tờ giấy, chàng lại không nghĩ về Đông Cung hay Hoàng Hà, ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu chàng lại là ——
Nàng thế mà còn để ý đến Thôi Tiến Chi!
Suy nghĩ nảy ra, miệng Thẩm Hiếu như bị mất khống chế:
"Hai người hòa li rồi, nàng quan tâm y đi đâu làm gì?"
Lý Thuật sửng sốt.
Sao......!Sao lời này lại có vẻ ấm ức thế nhỉ?.