Trong nửa tháng này, Thẩm Hiếu luôn để ý tấu chương của Môn Hạ Tỉnh, đừng nói là Lạc phủ, toàn bộ Hà Nam đạo đều không có chút tiếng gió, một tấu chương cũng không nhận được.
Đến lúc này Thẩm Hiếu mới chắc chắn, Thôi Tiến Chi quyết muốn giấu chuyện Lạc phủ có ba huyện vị vỡ đê nhấn chìm.
Thẩm Hiếu mới duyệt xong tấu chương, lúc này đứng ngoài hành lang Môn Hạ Tỉnh, nhìn nước mưa tí tách tí tách, ánh mắt phóng về hướng Đông cung xa xa.
Lý Thuật và Đông Cung có ân oán, nhưng chàng thì không. Những việc chàng làm cũng có ý lòng long, nhưng phần lớn là vì kẻ tại vị Đông Cung kia không có đức hạnh.
Ngày hôm sau đã là tháng chín.
Lý Thuật dưỡng thương suốt hai tháng trong phủ, lại nuôi ra tính lười biếng, làm việc và nghỉ ngơi càng ngày càng không theo quy luật, ngủ trễ dậy trễ. Lúc xe ngựa của nàng đến Tiên Khách Lai, giờ cơm trưa đã qua từ bao giờ.
Lý Thuật bước vào phòng, không biết Thẩm Hiếu đã đợi bao lâu, một mình ngồi đánh cờ, trong phòng rất an tĩnh, chỉ có tiếng quân cờ đặt lên bàn cờ. Trên bàn quân trắng và đen dày đặc, hẳn đã chém gϊếŧ được một thời gian.
Hôm nay mưa ngừng, có ánh nắng nhàn nhạt từ mây lộ ra, chiếu từ ngoài cửa sổ lên sườn mặt chàng, khiến thần sắc bình thường lạnh lùng của chàng có cảm giác ôn nhu khó tả.
Lý Thuật cứ ngắm Thẩm Hiếu như thế, chợt nghĩ: Năm ấy Thẩm Hiếu còn chưa làm quan, sao lại nghèo đến thảm thế nhỉ? Rõ ràng gương mặt này đem bán cũng được ngàn lượng bạc. Ừm...... tuổi trẻ sức lực lại tốt, cái này còn quan trọng hơn giá cả.
Đương nhiên đó là là nàng nghĩ chơi thôi. Kẻ sĩ từ trước đến nay trọng khí tiết.
Thẩm Hiếu thấy Lý Thuật tới, đặt quân cờ xuống đứng dậy: "Công chúa."
Chành đứng đối diện với Lý Thuật rũ mắt nhìn nàng:
"Môn Hạ Tỉnh không nhận được bất cứ tấu chương nào từ Lạc phủ về tình hình thiên tai."
Lý Thuật gật đầu, tâm tư trở lại chính sự:
"Ta nói rồi mà, Thôi Tiến Chi vì Đông Cung, chuyện gì cũng dám làm, bao gồm cả việc giấu giếm đại sự này."
Thẩm Hiếu hỏi: "Nàng thu thập chứng cứ đến đâu rồi?"
Lúc chàng hỏi hơi cúi đầu, mơ hồ có thể ngửi mùi thơm thoang thoảng tỏa ra từ mái tóc của nàng.
Lý Thuật vẫy tay gọi Hồng Loa mang một chồng giấy đặt lên bàn.
Nàng giải thích:
"Đây là chứng cứ đoạn đê Hoàng Hà ở Lạc phủ bị vỡ, còn có chứng cứ chứng minh Lạc phủ quận thủ tham ô không làm tròn trách nhiệm."
Thôi Tiến Chi dám dối gạt chuyện vỡ đê, chẳng qua cậy đường xá xa xôi, phụ hoàng lại tín nhiệm Thái Tử, cộng thêm đám người ở Lạc phủ đều là hội cùng thuyền mà thôi.
Nhưng Hoàng Hà còn đó, Thôi Tiến Chi có bản lĩnh đến đâu cũng không thể khiến chuyện vỡ đê như chưa từng xảy ra.
Do vậy việc tìm chứng cứ không hề khó.
Lý Thuật nghĩ nghĩ, nhíu mày lại nói:
"Ta còn tra được một ít chuyện khác."
"Thái Tử làm chủ Đông Cung nhiều năm, phát triển thế lực rất lớn, những năm gần đây bất luận quan kinh thành hay quan địa phương, đều theo khả năng tận lực nịnh bợ lút lót cho hắn. Đám quận thủ ven bờ Hoàng Hà hơn phân nửa đều là người có quan hệ với Thái Tử."
"Đúng vậy...... Thái Tử coi trọng thế gia, cho nên xếp người vào đều là thế gia con cháu."
Lý Thuật cười nhạo một tiếng:
"Thế gia con cháu, ngoại trừ số ít như Thôi Tiến Chi có bản lĩnh, số còn lại đều là đám chỉ biết ăn chơi hưởng lạc.
Lý Thuật nhìn Thẩm Hiếu, gợi ý:
"Huynh cảm thấy mấy tên đồ bỏ đó có thể cẩn thận tu sửa đê điều?"
Thẩm Hiếu nghe được cả kinh:
"Nàng nói...... Chỗ khác cũng có khả năng vỡ đê?!"
Lý Thuật gật đầu.
Đê dài ngàn dặm, Lạc phủ chỉ là cái miệng nhỏ trong đó mà thôi, hồng thủy thế lớn, vết rách mà mấy cái miệng nhỏ như thế tạo ra sẽ ngày càng lớn, cho đến khi nước nhấn chìm toàn bộ Hà Nam mới thôi.
Đây sẽ là nạn hồng thủy lớn nhất trong đời trị vì của phụ hoàng.
Nếu Hoàng Hà vỡ đê, lưu dân sẽ dồn đến Trung Nguyên, nàng không tin Thái Tử có thể toàn thân trở lui! Phụ hoàng tất nhiên sẽ thất vọng với Thái Tử, chỉ sợ lòng dân oán thán, phế vị chắc chắn không thể nghi ngờ.
Lý Thuật siết chặt tay, cười nhạt. Đông Cung đây là mua dây buộc mình!
Thẩm Hiếu sửng sốt một lát, sau đó lập tức cầm cả chồng chứng cứ.
"Ta phải lập tức thông báo cho bệ hạ, Hoàng Hà sắp vỡ đê, nhất định phải nhanh chóng điều binh và dân công đến tu sửa, thừa dịp hiện giờ đê đập còn có thể chống đỡ một thời gian, phải nhanh chóng sơ tán dân chúng ven bờ. Chuyện này không thể kéo dài được!"
Nói xong liền muốn rời đi, dáng vẻ rất cấp bách.
"Khoan đã!"
Phía sau truyền tới tiếng của Lý Thuật, Thẩm Hiếu đang định mở cửa, Lý Thuật đã chạy tới giữ tay chàng.
"Hiện tại không thể nói cho phụ hoàng!"
Thẩm Hiếu kinh ngạc, quay người lại.
Lý Thuật ngửa đầu nhìn Thẩm Hiếu, ánh mắt lạnh lẽo:
"Nếu...... Chúng ta giấu thêm một thời gian nữa thì sao?"
Thẩm Hiếu dường như nghe hiểu, lại như không hiểu, hoặc là không muốn hiểu.
Chàng trầm giọng: "Nàng có ý gì?"
Nàng gắt gao giữ chặt tay chàng, hai người chỉ cách khau một đoạn nhỏ, nhưng Thẩm Hiếu lại cảm thấy khoảng cách đó vô cùng xa.
Một mưu kế nhanh chóng thành hình trong đầu Lý Thuật.
"Chỉ cần chúng ta chờ thêm một chút, ven bờ Hoàng Hà nhất định sẽ có càng nhiều nơi lần lượt gặp tai họa. Với tình hình nghiêm trọng như vậy, một mình Thôi Tiến Chi không thể nào xoay chuyển. Đến lúc đó Trung Nguyên ngập úng, lưu dân khắp nơi...... Đó là lỗi của ai? Đông Cung!"
Nàng nói rất nhanh, tựa như lời nói không thể đuổi kịp suy nghĩ trong đầu.
"Bây giờ chưa thể nói cho phụ hoàng được. Chúng ta phải đợi, đợi đến khi Hoàng Hà vỡ hoàn toàn, lúc đó cầm chứng cứ đi cáo trạng là tốt nhất."
"Đến lúc đó...... Phụ hoàng sẽ trực tiếp phế Thái Tử!"
Biểu cảm trên mặt Lý Thuật lãnh khốc, thậm chí lộ ra ngoan tuyệt.
Thẩm Hiếu im lặng đứng trước cửa, cúi đầu nhìn Lý Thuật, trong mắt đều chỉ có xa lạ, giống như hôm nay chàng mới chân chính gặp được nàng.
Đây mới là gương mặt thật của Lý Thuật, vì đoạt quyền, nàng không tiếc thứ gì.
Người trước mặt vô vùng quen thuộc, rất nhiều đêm xuất hiện trong cơn mơ của chàng, nhưng hôm nay lại đặc biệt xa lạ.
Rất lâu sau Thẩm Hiếu mới tìm về thanh âm của chính mình:
"Nàng có biết nàng vừa nói gì không?"
Biết rõ Hoàng Hà có thể hoàn toàn vỡ, nhưng Lý Thuật lại khoanh tay đứng nhìn, mặc kệ tai họa giáng xuống.
"Lý Thuật!"
Thẩm Hiếu lần đầu tiên gọi thẳng tên nàng, ngữ điệu rất lạnh:
"Nàng tùy tiện nói một câu, nhưng phía sau là gì nàng có từng nghĩ?"
Bá tánh ven bờ Hoàng Hà có lỗi gì? Chẳng lẽ vì triều đình tranh quyền đoạt lợi, bọn họ đáng bị trôi dạt khắp nơi...... Thậm chí mất đi tính mạng?
Thần sắc Thẩm Hiếu lạnh lùng như thế, Lý Thuật rất ngạc nhiên.
Mới vừa rồi nàng mới nghĩ đến kế đó trong đầu, căn bản không kịp suy xét đến tình huống dân chúng ven bờ.
So với quyền lực tối thượng, bọn họ nhỏ bé không đáng nhắc tới.
Thẩm Hiếu nhìn chằm chằm Lý Thuật, chậm rãi gỡ từng ngón tay Lý Thuật khỏi mình.
Thái độ của chàng rất kiên quyết:
"Ta phải báo cho bệ hạ. Mất bò mới lo làm chuồng, không được chậm trễ."
"Thẩm Hiếu!"
Lý Thuật nóng nảy:
"Đây là cơ hội tốt nhất để đẩy ngã Đông Cung! Chỉ cần chúng ta ——"
"—— chỉ cần chúng ta khoanh tay đứng nhìn nhiều người như vậy vì nạn hồng thủy mất nhà mất người thân, lang thang đầu đường xó chợ sao?"
Thẩm Hiếu ngắt lời Lý Thuật, nghiến răng:
"Đừng nói Đông Cung có thể bị phế, dù Thất hoàng tử có thể nhân đó thượng vị, ta cũng không làm."
"Nếu chúng ta làm như vậy, chúng ta và Đông Cung có khác gì nhau? Chúng ta lật đổ Đông Cung có ý nghĩa gì?"
Lý Thuật lạnh lùng trả lời:
"Đương nhiên là có ý nghĩa! Chẳng lẽ đạt được quyền thế vô thượng không có ý nghĩa?!"
Thẩm Hiếu nhìn Lý Thuật, bật cười:
"Trong mắt nàng ngoài quyền lực ra còn có thứ gì nữa?"
Còn có thứ gì có thể đi vào mắt nàng?
Lời Thẩm Hiếu nói giống như một lưỡi dao sắc nhọn găm vào đáy lòng Lý Thuật. Nàng bị đau, lập tức bày ra tư thái phòng vệ.
"Ta chính là người như vậy, chẳng lẽ huynh mới biết ta ngày đầu?"
Nàng tàn nhẫn độc ác, nàng không từ thủ đoạn, khi còn nhỏ nàng đã phải trải qua cùng cực thiếu thốn, vậy nên trưởng thành muốn trở thành người ở vị trí tối thượng.
Trên thế gian này tất cả tình cảm đều không cầm trong tay được, nhưng quyền lực thì có.
Nàng theo đuổi quyền lực là sai sao?
Lý Thuật lạnh lùng chìa tay:
"Thẩm Hiếu, trả chứng cứ lại cho ta."
Thẩm Hiếu giấu tay sau lưng, nghiêm nghị.
Lý Thuật gắt gao nhìn chàng, tiếp tục bức bách: "Trả lại cho ta."
Thẩm Hiếu lạnh lùng đối mặt với nàng.
Lý Thuật cắn răng uy hϊếp:
"Thẩm Hiếu, huynh đừng ép ta phải gọi thị vệ."
Thẩm Hiếu nhìn lại Lý Thuật:
"Nàng đừng đi sai đường."
Ánh mắt chàng xa lạ, toát lên sự thất vọng vô cùng.
Từ tròng mắt sâu thẳm của chàng, Lý Thuật nhìn thấy dáng vẻ bản thân.
Ánh nhìn hung ác, quyết tuyệt và chìm đắm —— chìm đắm trong quyền lực.
Lý Thuật giật mình.
Thời gian xoay chuyển, cảnh tượng đổi thay.
Ngày đó sau khi nàng rơi xuồng núi, cảnh Thôi Tiến Chi cướp lấy miếng ngọc bội nàng đeo trên cổ, so với bây giờ có gì khác nhau.
Thôi Tiến Chi từng bước ép sát, nàng lui không thể lui. Thôi Tiến Chi vì bảo vệ Đông Cung quyền thế không đổ, hy sinh nàng.
Đối với Thôi Tiến Chi mà nói, quyền thế vĩnh viễn quan trọng hơn tất thảy.
Hôm nay nàng chính là Thôi Tiến Chi; còn Thẩm Hiếu lại chính là nàng ngày ấy.
Nàng vì tranh quyền đoạt lợi, không đếm xỉa đến tính mạng trăm ngàn bá tánh ven bờ Hoàng Hà.
Hai bên đòn cân, một chữ "Quyền" đủ thắng toàn bộ những điều khác.
Lý Thuật hoảng hốt, ánh mắt mê mang: Từ bao giờ nàng lại biến thành người như Thôi Tiến Chi vậy. Hay là ngay từ ban đầu, nàng và Thôi Tiến Chi đều là một loại người.
Nàng đấu đá ở Đông Cung, mà Đông Cung cũng nhuộm đen nàng. Nếu chung quy có ngày nàng nâng đỡ được một hoàng tử thượng vị, nàng cũng chỉ là một Thái Tử khác mà thôi.
Lý Thuật chợt buông lỏng Thẩm Hiếu, lùi về phía sau hai ba bước. Trong trận giằng co này, nàng thua rồi.
"Thẩm Hiếu, huynh đi đi."
Lý Thuật nói xong lập tức quay đi, không để Thẩm Hiếu nhìn thấy mình.
Giống như trên mặt nàng là một bộ dạng vô cùng xấu xí ghê tởm, hù dọa người khác.
Đây là nàng, mong mỏi quyền thế, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn. Nàng và kẻ địch của nàng chẳng khác nhau gì cả.
Thẩm Hiếu rốt cuộc đã nhìn thấy bộ dạng ch ân thật của nàng, cũng là bộ dạng xấu xí nhất.
Chàng...liệu còn muốn hợp tác cũng nàng nữa không?
Liệu chàng...... còn muốn ở lại bên nàng nữa không?
Phía sau rất lâu không còn động tĩnh, sau đó nàng nghe thấy tiếng mở cửa.
Thân thể khẽ run, nhưng trên mặt cố tình làm ra vẻ không để ý.
Chàng muốn đi thì đi đi.
Thẩm Hiếu siết chứng cứ trong tay, bước ra khỏi bậu cửa muốn đi, nhưng dừng một lúc lại quay đầu, nhìn dáng vẻ của Lý Thuật.
Trong lòng chàng khẽ thở dài, chủ động nói:
"Ta tiến cung trước, đợi xong việc...ta sẽ tới tìm nàng."
Ta sẽ tiếp tục hợp tác với nàng, ở bên nàng, chỉ cần nàng cho phép mà thôi.
Thẩm Hiếu dường như biết Lý Thuật nghĩ gì, cách tầng da thịt, dường như chàng có thể nhìn thấy nội tâm nàng đang sợ hãi.
Chàng nhìn cây trâm vàng mộc mạc trên mái tóc Lý Thuật, an ủi:
"Lý Thuật, nàng không giống bọn họ."
Ít nhất nàng đã từ bỏ việc giành lại chứng cứ.
Nàng cả người toàn gai, nàng lãnh đạm hờ hững, trong mắt nàng chẳng có gì ngoài tiền và quyền.
Nhưng nàng sẽ bướng bỉnh đeo một cây trâm cũ kĩ, vô vọng thích Thôi Tiến Chi suốt năm năm, phủ đệ của nàng to như vậy, có thể chứa biết bao nhiêu đồ vật trân quý, nhưng sự thật lại chẳng có gì cả.
Cởi bỏ bộ giáp cứng, nàng chỉ có một trái tim rất đỗi yếu mềm.
Nàng có khuyết điểm, cũng có ưu điểm.
Ưu khuyết điểm hợp lại thành nàng, quá khứ và hiện tại tạo nên nàng, đó chính là nàng.
Là người chàng thích.
Thẩm Hiếu nhìn Lý Thuật thêm một lát, sau đó xoay người đi xuống cầu thang.
Rời khỏi Tiên Khách Lai, chàng không vội lên kiệu, ngẩng đầu nhìn lại lầu ba. Thẩm Hiếu nhác thấy thân ảnh Lý Thuật, nhưng nàng rất nhanh trốn sau khung cửa sổ, hiển nhiên không muốn chàng bắt gặp.
Thẩm Hiếu khẽ siết những tờ giấy trong tay, khóe môi hơi nở nụ cười, chàng vén rèm lên kiệu, hạ lệnh:
"Tiến cung."