Bình Tĩnh Tiểu Thư

chương 52

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kết quả thử máu ba ngày sau mới có, Vạn Tuế nói đến khi đó hắn sẽ đi lấy, bảo nàng không cần quan tâm. Đạm Dung ở trên phương diện này kỳ thật cũng không hiểu gì lắm, nàng căn bản ngay cả cái quá trình kiểm tra xét nghiệm kia chỉ dùng để làm gì cũng không biết, dù sao bác sĩ Vạn biết là được rồi, đúng không?

Buổi tối thứ sáu, hắn nói kết quả kiểm nghiệm cho thấy nàng khí huyết hư, phải dùng thuốc Đông y điều trị. Sau khi ăn xong, nhìn cái bát chất lỏng màu đen trước mặt mà nằm trên tay hắn kia, còn có mùi vị lạ nồng đậm bay vào mũi kia, Đạm Dung nhất thời che miệng.

“Có thể không uống cái này sao?”

” Em nói đâu?” Hắn mắt lé xem xét nàng, thời điểm nói chuyện vẻ mặt hơi nghiêm túc, không để cho nàng lời nói không.

“Về sau mỗi ngày sáng trưa uống một lượt, anh sẽ chuẩn bị cho em. Ăn uống phải đúng giờ, vừa phải vận động. Anh có nghĩ qua, muốn em sáng sớm thưac dậy vận động thì khó mà làm được, cho nên về sau buổi tối cơm nước xong, em cùng anh đi tản bộ một giờ.

Cơm trưa không thể lại ăn bên ngoài, anh sẽ làm cho em đem đến công ty. Còn có trừ bỏ công tác bên ngoài, không được tiếp xúc với máy tính, buổi tối không được thúc quá mười giờ!”

Đạm Dung một bên nghe một bên chịu đựng nào là không cho mình đi ngoáy lỗ tai, thật nhiều quy định, thật nhiều cái không được, quá khó thực hiện đi.

“Thế nào?” Thấy nàng không nói lời nào, hắn xoa nắn gương mặt của nàng.

” Em… em cảm thấy… Rất khó!”

“Có gì khó?”

“Kỳ thật hiện tại cũng không vấn đề gì.” Thời gian hành kinh ba tháng một lần cũng không sai, hắn có cần khẩn trương như vậy?

“Làm sao không thành vấn đề? Có chút bệnh nhỏ ẩn núp ở trong thân thể nhìn cũng không thấy, không biểu hiện ra ngoài không có nghĩa là không có, đến khi phát hiện là quá trễ. Quên đi, chuyện này không nói nữa, tay chân em đều lạnh lẽo như băng, anh mỗi lần ôm em ngủ khoảng một lúc lâu mới có thể chà xát ấm lên, không phải sao?”

Nhìn nàng vẫn là vẻ mặt đau khổ, Vạn Tuế thở dài, đem nàng kéo đến bên người ôm chầm lấy, cằm tựa trên đầu vai, nỉ non nói: “Vì khỏe mạnh của chính mình, thật sự không thể chậm trễ nha. Ngoan, nghe lời.”

Một lát sau, nàng không nói gì, hắn cầm lấy thuốc Đông y trên bàn thổi thổi, đưa đến miệng nàng, nhẹ giọng dụ dỗ vài câu. Đạm Dung không có biện pháp, đành phải nắm bắt mũi uống một hơi.

Thứ bảy, Đạm Dung nhận được điện thoại Xa Thục Mai, nói Vạn Quý Phi hôm nay trở về nhà, bảo nàng thông tri cho Vạn Tuế buổi tối qua đấy ăn cơm.

Gọi điện cho Vạn Tuế thông báo cho hắn biết việc này, hắn lẩm bẩm một phen sau đó mới đáp ứng. Sau khi tắt máy, nàng nhìn điện thoại trong chốc lát hơi ngốc ra, cảm thấy có chút không đúng ấy. Vì sao về nhà hắn ăn cơm, sẽ là từ nàng nhắn lại? Nam nhân này cùng trong nhà quan hệ thực nên cải thiện.

Khi hai người nói chuyện, cùng hắn nhắc tới vấn đề này, hắn chỉ thối mặt nói sợ phiền. Đạm Dung không cho là đúng, có thể có người nhà để phiền là chuyện hạnh phúc biết bao nhau.

” Em thích thì về sau trở về thường xuyên là được.” Hắn không nói gì, nhún nhún vai, từ từ quẹo tay lái chậm rãi dừng lại.

Xuống xe, Đạm Dung nói một câu: “Nói giống như em áp bức anh.” Ngữ khí có chút khinh thường.

Người bên kia khi đẩy cửa dừng lại, xoay qua trừng nàng: ” Em thật khó hầu hạ?”

Đạm Dung đảo đảo mắt, hướng hắn làm cái mặt quỷ sau đó đẩy cửa đi ra ngoài. Vạn Tuế có chút dở khóc dở cười, nha đầu kia càng ngày càng bướng bỉnh .

Hơn nửa tháng không gặp, Vạn Quý Phi vẫn như cũ sức sống mười phần, còn không có vào cửa liền nghe được giọng nàng nói chuyện ở trong phòng.

” Này này ! Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước! Nói với ngươi sau! Được rồi! Ngày mai giữa trưa có thể đi? Bộ lúc trước ta thiếu tiền của ngươi sao! Hừ! Xú nam nhân!” Nàng nặng nề mà cắt ngang điện thoại.

“Ai khiến cho ngươi tức giận như vậy?”

Thấy người tới, Vạn Quý Phi cao hứng chạy đi qua.”Tiểu Dung Dung, ngươi đã đến rồi! Ai nha nha, nhớ ta không!”

Cơ hồ đồng thời, Vạn Tuế kéo tóc dài của nàng.” Chó ngoan không cản đường.”

“Đại hiệp tha mạng! Đại hiệp tha mạng!” Vạn Quý Phi kéo lấy mái tóc chính mình âu yếm oa oa kêu to.

“Đừng nháo! Sẽ đau .” Đạm Dung đánh cánh tay hắn một chút, Vạn Tuế tức thời buông tay, hừ một tiếng đi vào.

“Tiểu Dung, cũng là ngươi rất tốt với ta. Xem, ai kia thích khi dễ ta!” Vạn Quý Phi xoa ót khóc không ra nước mắt.

“Còn có ai khi dễ ngươi?”

“Còn không phải cái Hoắc Duẫn… Đình… kia” Vạn Quý Phi hơi mếu máo, nhắc tới cái tên này liền thương tâm.

“Hoắc tổng? Ngươi cùng hắn còn liên hệ?” Nhà của Hoắc Duẫn Đình gia đã đi vào kết thúc giai đoạn, trong khoảng thời gian này nàng cũng chưa nhìn thấy hắn. Đạm Dung nghĩ hắn cùng Vạn Quý Phi sớm không còn liên hệ?

“Tiểu Phi như thế nào cùng người này nhận thức ?” Xa xa khi Vạn Tuế nghe được cái tên này không hờn giận hỏi.

“Lần trước ở nhà ăn…”

“Ai nha nha, việc này đừng quan tâm. Tiểu Dung Dung, ta với ngươi nói chuyện!”

“Đều đứng ở cửa làm chi, tiểu Dung mau vào, đêm nay uống canh thịt dê.” Vạn Quý Phi vẻ mặt hưng phấn, lại bị Xa Thục Mai ở phòng ăn đánh gãy.

Đạm Dung đi qua cùng Xa Thục Mai chào hỏi. Trong phòng bếp Trương Huệ Nghi cũng hô lên: “Tiểu Dung uống trước canh, đồ ăn tốt lắm.”

Đạm Dung ậm ừ, thình lình bị người đẩy nhẹ.

” Trở lại đi.” Nguyên lai là Vạn Tuế.

Ngoan ngoãn cùng hắn đi vào phòng tắm, trở lại hắn liền tựa ở cạnh cửa nói: “Canh kia không thể uống.”

“Vì sao?” Nàng nghi hoặc nhìn lại hắn.

Vạn Tuế nhìn nàng liếc mắt một cái, vòng ra phía sau nàng, tay vặn bình nước trong, đóng công tắt lại, sau đó mới nhẹ nhàng phun ra một câu: “Rất nhiều mỡ, không thích hợp.”

” À.” Nàng như là hiểu được, kỳ thật lại không quá rõ ràng. Hắn nói không uống sẽ không uống đi.

Trở lại nhà ăn, Vạn Quý Phi chọc chọc khuỷu tay Đạm Dung, cười gian tà nói: “Trở lại đây cũng đều phải triền miên như vậy, hửm?”

Lúc đó mọi người đều cười có chút sâu xa, điều này làm cho Đạm Dung càng khó hiểu.bg-ssp-{height:px}

Vạn Tuế chỉ lấy một cái cớ, nói nàng có chút cảm mạo, liền đem đuổi canh thịt dê của Xa Thục Mai đưa qua. Đêm nay Vạn ba ba không có ở nhà, bất quá lại thêm một Vạn Quý Phi, không khí so với bình thường sinh động hơn nhiều.

Trong lúc ăn cơm, nha đầu kia tựa như một chú chim nhỏ sáng sớm, chi chít nói chuyện về trường học, dĩ nhiên không thể không cảm thán, trong nhà vẫn là có nữ nhi hoạt bát sẽ rất vui vẻ, nếu chỉ có Vạn Tuế người này, khẳng định đem mấy lão buồn chết mất thôi.

Đang nghĩ tới, người kia lại gắp vào chén của nàng mấy miếng rau xanh. Nhìn trong bát ngoại trừ đồ ăn vẫn là đồ ăn, đầy ắp, Đạm Dung chỉ có thể không ngừng ăn.

“Như thế nào ăn chay? Tiểu Dung không phải thực thích thịt bò? Tối hôm nay thịt bò cay rất non, A Tuế ngươi gắp cho nàng nhiều vào.” Xa Thục Mai nói xong đem dĩa thịt bò kia chuyển đến trước mặt Đạm Dung.

Đạm Dung ngăn cản đã không kịp: “Không cần đâu …”

“Khách tức cái gì? Đây là Huệ Nghi mới nếm thử, tiểu Phi nha đầu kia ầm ỹ muốn nàng làm, ngươi thử xem xem?”

“Đúng nha, ta hôm nay lần đầu tiên làm, còn sợ làm hư.”

Thịnh tình không thể chối từ, hai lão nhân gia ngươi một câu ta một câu, Đạm Dung đành phải ra tay. Nhưng là chiếc đũa còn không có chạm đến thịt bò, Vạn Tuế liền ngăn động tác của nàng.

“Thịt bò không có thể ăn!”

“Ách?” Ngay cả thịt cũng không được? Đạm Dung khó hiểu.

“Đúng, vì sao không có thể ăn?” Xa Thục Mai cũng nghi hoặc.

Vạn Tuế đem tay nàng kéo trở về, nghiêm trang trả lời: “Nàng chịu không nổi cay.”

“Đúng nha, lần trước đi ăn lẩu cá, sau khi về nhà nàng đi rất lợi hại.” Miệng ăn thịt bò Vạn Quý Phi phụ họa.

“Vậy đừng ăn, ăn cái khác đi.” Trương Huệ Nghi nghe vậy vội vàng đem thịt bò cay chuyển đi, thay đổi thành thịt gà.

Ép buộc một vòng, rốt cục lại khôi phục lại bình tĩnh. Đạm Dung cảm thấy ở ăn cơm Vạn gia thật sự áp lực rất lớn, mọi người đối với nàng quá nhiệt tình, làm cho nàng cảm thấy không thể không nghĩ đến chuyện báo đáp.

“Đúng nha tiểu Dung, hôm nay có một đại sư xem tướng số cho ngươi cùng ca, nói các ngươi năm nay sẽ sinh cục cưng, ha ha!”

Lời vừa nói ra, trên bàn cơm mọi người đều im lặng. Xa Thục Mai dẫn đầu che miệng ho nhẹ vài cái, đè nặng giọng: “Tiểu Phi!”

“Làm sao vậy?” Vạn Quý Phi lời vừa nói ra đã nhanh nghĩ nói, bất quá lại bị đánh gãy, hiện tại nàng một lòng thầm nghĩ đem tình cảnh buổi chiều toàn bộ bày ra, hoàn toàn quên muốn thay người ta giữ bí mật.” Đại sư sau khi nói xong, bà nội vô cùng hưng phấn, còn nhất thời nghĩ đặt tên cho hắn. Tiểu Dung ngươi có biết bà nội đặt tên là gì không?”

Nhìn nha đầu đối diện kia bộ dáng muốn cười lại sống chết cố nhịn xuống, Đạm Dung liền đoán được khẳng định sẽ như sấm chớp đây trời, quả nhiên nàng còn chưa có mở miệng, Vạn Quý Phi đã cười đến ánh mắt đều híp lại, còn vừa cười vừa ôm mép bàn.

“Phốc ha ha, bà nội nói, nếu là nam hài tử lại gọi Vạn Nhân Mê, nữ hài tử thì gọi là Vạn Nhân Ái. A, ta buồn cười chết mất!” Bà nội thật sự rất hoa mỹ, Vạn Quý Phi nằm úp sấp ở trên bàn điên cuồng run rẩy, những người còn lại cũng buồn cười.

Xa Thục Mai trộm ngắm cháu trai liếc mắt một cái, thấy trên mặt hắn không có biểu tình gì, vì thế nhẹ giọng trách cứ: “Ngươi kia, cho ngươi đừng nói ra cũng không sợ tiểu Dung xấu hổ.”

Bị điểm danh, Đạm Dung ngẩng đầu, mặt cũng là ý cười trong suốt: “Không có, tên này thực đáng yêu nha.”

“Thật sự? Kia về sau liền gọi tên này!” Được tán thành, Xa Thục Mai vô cùng vui vẻ.

“Vậy ngươi cùng A Tuế phải cố gắng gấp bội, trăm ngàn đừng tránh thai cái gì nha!”

“Ách?” Bị nói như vậy, Đạm Dung mặt thoáng chốc đỏ bừng. Như thế nào nàng cảm thấy nhất cử nhất động chính mình cùng bác sĩ Vạn, đều bị nhìn rành mạch?

Lúc này thủy chung không nói lời nào, Vạn Tuế đột nhiên “Ba” một tiếng đặt mạnh chiếc đũa ở trên bàn cơm, những người còn lại cả kinh, nhất lượt nhìn về phía hắn.

“Các ngươi có yên lặng hay không? Sửa tên là gì? Ai nói muốn sinh đứa nhỏ? Nói giỡn nói cũng có giới hạn!” Vạn Tuế đen mặt, lời nói ra cực kì lạnh lẽo.

“Chính là chỉ nói mà thôi. Huống hồ, ngươi cùng tiểu Dung quan hệ đều đã ổn định, đây là chuyện tất nhiên.” Xa Thục Mai thích mọi chuyện tự nhiên. Chỉ biết đứa nhỏ này không thích thảo luận những lời này, hắn sẽ cảm thấy chính mình bị quản thúc, huống hồ đây là hắn để ý nhất.

“Ổn định sẽ sinh đứa nhỏ sao? Ta có nói muốn sao? Ngươi có hỏi qua ý kiến của ta hay không ?” Vạn Tuế giận dữ.

“Ôi chao ôi chao! Ngươi là con trai duy nhất của Vạn gia, ngươi không cần đứa nhỏ, giúp Vạn gia ươm mầm trồng cây được? Bất hiếu có ba cái, mà cái cuối cùng là tội lớn!” Bị hắn nói như vậy, Xa Thục Mai thanh âm cũng cao lên.

“Tùy tiện ngươi nói như thế nào, dù sao chuyện sinh đứa nhỏ, trong ngắn hạn chưa có kế hoạch!”

“Ngươi… Ngươi xú tiểu tử này!” Xa Thục Mai tức giận đến nói cũng không nói ra được.

Bữa tối không khí tan rã trong không vui. Trên đường về nhà, Đạm Dung suy nghĩ rất nhiều. Kỳ thật vừa rồi chính là nói giỡn, đúng không? Từ đầu đến cuối không nghĩ tới có thiên chức làm mẹ, từ nhỏ thiếu đi tình thương của mẹ, nàng thậm chí còn cảm thấy chính mình không thể nào làm tốt.

Chính là cùng hắn cùng một chỗ, có đôi khi nàng sẽ ảo tưởng, về sau cùng hắn sẽ như thế nào? Nàng phát hiện, nếu thực sự mang thai cũng không phải là chuyện xấu, chỉ cần ba ba đứa nhỏ là hắn.

Nhưng mà vừa rồi nhìn phản ứng của hắn, lại làm cho nàng thực thất vọng. Đột nhiên nhớ lại, trước kia lúc giúp hắn thiết kế phòng ở, hắn liền từng nói qua nhà hắn sẽ không làm phòng tân hôn, cũng không có khả năng có phòng đứa nhỏ. Nguyên lai hết thảy sớm đã nói rõ, chính là nàng quên đi mà thôi.

“Suy nghĩ cái gì?” Trong bóng đêm hắn đột nhiên hỏi.

Vẫn nhìn ngoài của sổ xe, Đạm Dung thu hồi tầm mắt, thản nhiên trả lời: “Không có gì.”

” Em rất muốn làm mẹ?”

“Ách? Cũng không phải.”

” Em còn nhỏ, hiện tại nói chuyện này còn quá sớm .”

Thật là, chuyện tương lai ai biết trước? Nói không chừng về sau bọn họ sẽ chia tay đâu. Đạm Dung cười cười gượng ép.

“Đừng miên man suy nghĩ, hãy để cho anh trước đem em tiểu hài tử này chiếu cố rồi nói sau.” Vạn Tuế xoa xoa đỉnh đầu của nàng, muốn nói cái gì thêm nữa, nàng đã nghiêng mặt qua một bên.

Một đêm này, Đạm Dung mất ngủ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio