Thành thật mà nói, Quân đại thiếu gia cuối cùng vẫn là xuất thân từ sát thủ mà ra, lãnh khốc vô tình đối với hắn, từ lâu đã là chuyện bình thường. Hắn tối đa chỉ có thể thực sự đối xử tốt với người quan tâm tới hắn. Ở kiếp trước thì chỉ có thụ nghiệp sư phụ, thân nhân của sư phụ và các sư huynh đệ. Còn nói tới kiếp này, chỉ có hai người là Quân lão gia tử và Quân Chiến Thiên, thậm chí kể cả Quản Thanh Hàn, đại tẩu trên danh nghĩa của hắn cũng chưa được xếp vào danh sách người thân của hắn, nói chi tới người dưng. Quân đại thiếu gia đối với người gặp nạn, hắn trong lòng thương hại thì có thương hại, nhưng muốn hắn ra tay chiếu cố, thì cũng chỉ gặp thái độ"xin thứ lỗi cho kẻ bất tài".
- Đương nhiên ta hiểu thiện tâm thì cũng phải có mức độ. Nếu một ngày gặp phải tình huống ốc còn không mang nổi mình ốc, nhóm người này ta sẽ buông tay đầu tiên. Nhưng thời gian này, nói chung chúng ta vẫn còn có khả năng, ta sẽ xuất ra phần tâm ý này. Con cũng không cần thấy kỳ quái, ta cứu người, cơ bản không cần lý do!
Quân Vô Ý nói những lời này không che giấu ý định làm cho Quân Khương Lâm thấy rõ quyết tâm cứu người của hắn.
Một người đã muốn cứu người, thì liền ra tay cứu người, đúng là không cần bất cứ lý do gì! Có năng lực làm việc thiện mà không làm, đó là lòng người vốn bạc, thế nhưng không có khả năng làm việc thiện mà cố đâm đầu làm, chỉ làm cho người được giúp và bản thân mình vạn kiếp bất phục! Đạo lý đơn giản này, Quân Khương Lâm đương nhiên hiểu rõ, hiểu còn muốn rõ hơn Quân tam gia.
- Được rồi, không nói chuyện này nữa,con vội vã tới tìm ta có chuyện gì không?
Quân Vô Ý quay đầu hỏi.
- Là như thế này, con cần một nhóm huyền thú, cấp độ từ thấp tới cao, mỗi cấp một con, nếu có thể có luôn bát cấp cao giai huyền thú thì quá tốt.
Quân Khương Lâm cười cười.
- Bát cấp? Con đang ngủ mê nói mớ hả? Con có giỏi thì tìm cho tam thúc đi!
Quân Vô Ý vừa tức giận vừa buồn cười nhìn đứa cháu nói:
- Đừng nói là bát cấp, dù cho cấp bậc thấp hơn cũng chưa chắc có. Tứ cấp hoặc thấp hơn thì có thể dễ dàng, nhưng nói đến ngũ cấp, lục cấp huyền thú thì cho dù may mắn có được thì cũng bị đả thương đến không còn tác dụng gì. Còn nói tới thất cấp trở lên, con có nằm mơ cũng đừng mơ tới chuyện này!
- Chỉ có cấp thấp thôi sao? Vậy cũng được, có là tốt rồi. Nếu có ngũ cấp, lục cấp huyền thú, cho dù bị tàn phế cũng được, quan trọng là chỉ cần còn sống, cũng mong thúc mang tới cho con. Ngày mai là con cần rồi.
Quân Khương Lâm trầm tư một chút, sau đó sảng khoái nói.
- Ta biết rồi, để ta an bài người đi tìm cho con.
Quân Vô Ý trả lời không chút do dự mà không hỏi Quân Khương Lâm cần những con huyền thú này làm gì. Phải biết là muốn có nhiêu đó huyền thú, số tiền chi ra cũng vô cùng khổng lồ. Cho dù là ngũ cấp, lục cấp huyền thú bị tàn phế thì con số cũng to vô cùng.
- Đa tạ tam thúc.
Mạc Tà nghiêm túc trả lời.
- Thôi được rồi, con về nghỉ ngơi đi, ta còn phải bận rộn một lúc, nhanh chóng ra tay một chút, hi vọng có thể giúp cho bọn nhỏ bớt chút đau đớn.
Trên mặt Quân Vô Ý hiện ra một tia mệt mỏi rã rời.
- Vậy con cũng cùng tam thúc đi xem.
Quân Khương Lâm cất chân bước vào.
Bên trong phòng, rõ ràng ba mươi chín hài tử đã được tắm rửa qua không chỉ một lần, tuy nệm chiếu mới tinh thơm tho trắng như tuyết, tuy nhiên vẫn không cách nào át đi được mùi hôi đang xộc vào mũi. Dĩ nhiên, những thứ dơ bẩn đã xâm nhập vào da thịt, thậm chí là xương cốt, không phải trong thời gian ngắn mà có thể tẩy rửa hoàn toàn… Tất cả những hài tử ở đây đều là da bọc xương, gầy như que củi. Ba mươi chín hài tử này đều có chung một điểm: Toàn bộ chân tay đều biến dạng, đầu lưỡi bị cắt mất, thậm chí hơn hai mươi người ngay cả tai cũng bị chọc điếc, đúng là vừa câm vừa điếc.
Quân Khương Lâm thở dài, trong lòng vô cùng nóng giận đối với chủ tử phía sau Hoàng Hoa Đường. Hành vi như vậy đúng là thiên lý khó dung mà! Một khi hắn có thể phát hiện ra ai gây ra, hắn chắc chắn sẽ trả lại gấp trăm lần. Những hài tử này sau khi ăn cơm vào, khí sắc đã có phần tốt hơn trước, nhìn ra có thêm vài phần sinh cơ. Khi bọn họ nhìn thấy hai người đi tới, biết rõ là ân nhân cứu mạng của mình, tuy cả đám không ai mở miệng nói được, nhưng trong mắt người nào cũng ánh lên vẻ biết ơn sâu sắc. Hài tử chính là như vậy, ai đối tốt với chúng, chúng liền cảm kích ngay.
Lần đầu tiên trong hai kiếp làm người của Quân Khương Lâm, hắn lộ ra nụ cười thật ôn hòa, cố trấn an mấy hài tử đáng thương này, sau đó tiến tới gần để khám.
Tốc độ khám của hắn đương nhiên nhanh hơn Quân Vô Ý rất nhiều.
Một lúc lâu sau đó, Quân Khương Lâm sắc mặt trầm trọng đứng lên, hướng Quân Vô Ý nháy mắt, hai người cùng đi ra ngoài.
- Trong đám hài tử đó, có một phần nhỏ là đã hết thuốc chữa.
Quân Khương Lâm nghiến răng nói:
- Trong số đó có mấy đứa nhỏ, ngay cả khớp xương cũng đã thối rữa, toàn bộ khớp xương của nửa thân dưới và eo cũng đã thối đến nát bấy, chỉ còn nằm chờ chết thôi. Dù cho có tiên đan diệu dược cũng vô phương cứu chữa. Tuy bây giờ còn có thể hít thở kéo dài hơi tàn, bất quá cũng không sống hơn nửa tháng nữa. Thêm vào đó, sống nửa tháng này là sống trong thống khổ, dằn vặt không gì bằng.
Nắm tay của Quân Vô Ý nắm chặt lại đến rướm máu.
- Còn có một nhóm hài tử, xương cốt tay chân đã hoại tử hoàn toàn, e rằng cũng vô phương hồi phục, chỉ có thể chịu cảnh dị dạng suốt đời.
Quân Khương Lâm cố gắng trầm giọng nói:
- Những hài tử này có mười hai đứa, muốn cứu sốn bọn chúng thì phải cắt bỏ toàn bộ từ phần eo trở xuống. Tuy nhiên, cả đời này của bọn họ cũng không thể làm một người nữ nhân hay nam nhân chân chính….
Quân Vô Ý thở một hơi thật dài, sắc mặt càng ngày càng âm trầm.
- Còn những hài tử còn lại, tuy rằng cũng bị dị dạng, nhưng có thể do bị chưa lâu, hoặc do nguyên nhân nào đó, vẫn chưa trở nên trầm trọng, chỉ cần được điều trị tốt một thời gian, sau đó đem tất cả khớp xương đánh nát một lần, sau đó lại cẩn thận trị liệu, làm cho xương cốt tái sinh. Khi xương cốt tái sinh chưa định hình, lại đánh nát thêm một lần nữa. Cuối cùng, dùng huyền khí tẩy rửa kinh mạch, sau khi khôi phục có thể giống như người bình thường.
- Muốn điều trị như thế này, tuỳ tiện mỗi người phí chữa trị không dưới vài vạn lượng, vả lại cuối cùng cũng không chắc chắn có được kết quả như mong muốn hay không. Thật ra việc này chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là hai lần đánh nát xương. Hai lần này, là làm sao không phạm vào gân và kinh mạch, mà mỗi một chỗ đều phải đánh nát, rồi lại chữa, rồi lại đánh nát, mới một lần nữa sinh trưởng. Chuyện này sẽ vô cùng thống khổ đối với bọn trẻ….
Quân Khương Lâm ánh mắt thâm trầm:
- … Loại thống khổ này, không phải người bình thường có thể chịu được, nói chi là hài tử, tình huống này có khi đau đớn quá mà chết. Thêm vào đó, cho dù có khôi phục, nhiều nhất cũng chỉ có thể đạt sáu thành thể lực như người thường, mà đây đã là phỏng đoán lạc quan nhất rồi!
Quân Vô Ý nghe xong hít vào thật sâu. Đối với y thuật của đứa cháu này, Quân tam gia vô cùng tín nhiệm, vì thế, Quân tam gia không hề nghi ngờ vào chẩn đoán của hắn. Như vậy xem ra, những hài tử này cho dù có may mắn được cứu sống, bọn chúng cũng không thể sống cuộc sống của người bình thường. Như vậy sống chẳng khác nào là một loại thống khổ!
- Nếu tam thúc vẫn quyết định cứu bọn họ, ta có thể nói là, tiền chữa trị cho mỗi một người là tính bằng vạn lượng, mà cái đó chưa hề tính tiền an dưỡng sau khi chữa thương vào đó. Bởi vì, trong quá trình trị liệu, tiền đã phải chi không ít, lại thêm tất cả các bộ phận trong cơ thể bọn chúng, công năng hoạt động đã giảm tới mức thấp nhất, vì thế bọn chúng mà muốn hồi phục thì phải cần rất nhiều được liệu quý hiếm để bồi bổ lại cơ thể đã quá hư nhược. Mà tất cả những việc này sau khi hoàn thành việc chữa trị, mỗi hài tử bọn chúng sẽ tiêu tốn không dưới năm vạn lượng vàng. Đối với một gia đình bình thường mà nói, đây đã là một con số khổng lồ. Nói vậy, tất cả những hài tử này gộp lại, con số này sẽ là bao nhiêu!
- Con không biết tam thúc có từng để ý qua chuyện này hay không? Con biết Quân gia chúng ta không phải nghèo túng gì, nhưng tam thúc người cần phải dựa trên lập trường của gia chủ Quân gia mà xem xét: Nếu việc này một khi bắt đầu, sau này chúng ta lại phá hủy thêm nhiều điểm tàn ác như Hoàng Hoa Đường, khi đó người cần cứu càng ngày càng nhiều, liệu tam thúc có thể tiếp tục cứu bọn chúng hay không? Nếu thật sự không cần quan tâm chuyện gì, ra tay cứu vớt tất cả, con tin tưởng không chỉ là Quân gia, ngay cả toàn bộ cái Thiên Hương đế quốc này cũng không có tài lực khổng lồ để mà gánh vác số tiền kinh khủng này.
- Nếu tam thúc vẫn kiên trì nhất định phải vươn vai phụ trách việc này. Kết quả cũng chỉ có một: Quân gia sẽ theo chân mấy người này bước vào con đường hủy diệt.
- Không phải con phản đối tam thúc làm việc thiện, nhưng riêng việc này, con xin tam thúc dừng tại đây! Con đường này tuyệt đối không thể đi!
Sau khi nghe Quân Khương Lâm phân tích vấn đề một cách lãnh khốc vô tình, sắc mặt Quân Vô Ý dần dần trở nên trầm trọng, thậm chí là sa sút tinh thần.
Đúng là việc tốt khó làm! Quân Khương Lâm thở dài. Nếu như là ở kiếp trước, việc như thế này của đám tiểu hài tử, nếu có một đại gia tộc như Quân gia đứng ra khởi xướng, kêu gọi xã hội thành lập một quỹ từ thiện, hoặc thành lập một cô nhi viện là có thể duy trì bọn họ một cơ hội sinh tồn, nhưng ở cái thế giới xã hội quân chủ phong kiến này, chuyện đó có thể xảy ra sao?
Đáp án dĩ nhiên là không thể! Không cần nói tới chuyện các gia đình giàu có ra tay hưởng ứng hay không, chỉ cần nói nếu Quân gia đứng ra làm chủ, sau đó được dân chúng ủng hộ là làm cho hoàng thất đứng ngồi không yên rồi! Tại chế độ phong kiến này, chuyện xấu tất nhiên là phải có nhiều, tuy nhiên khi dẫn đầu làm chuyện tốt, cũng bị tai ương giáng xuống như thường!
- Ta sẽ làm theo lời con nói, con đường này đúng là không thể đi tiếp. Ngày mai ta sẽ an bài những hài tử trong thương khố đưa về vùng đất được phong của Quân gia, còn những hài tử này…
Quân Vô Ý khẽ cắn môi, nói:
- Nếu đã làm, ta sẽ làm tới cùng, không bỏ dở nửa chừng! Ta không thể mang bọn chúng tới Quân gia rồi mà vẫn không thể cấp cho bọn chúng chút hi vọng! Ta chỉ làm đúng một lần này!
- Tốt, vậy cứ làm theo lời của tam thúc. Tuy nhiên, đối với mười lăm đứa trẻ hoàn toàn không có hi vọng, con mong tam thúc nhanh chóng quyết định, cấp cho bọn họ một cái giải thoát. Hiện tại mà nói, từng giây từng phút bọn họ sống, chính là từng khoảnh khắc thống khổ. Sống kiểu này thật là quá dằn vặt! Bọn họ cơ bản không có cả năng lực tự kết liễu bản thân. Giết chết bọn họ thì có vẻ tàn nhẫn, nhưng đối với họ, đây là một sự giải thoát rất lớn! Xin tam thúc ghi nhớ, chỉ một lần thôi!. Truyện Gia Đấu
Quân Vô Ý ảm đạm gật đầu.
- Mặt khác, sau khi trị liệu, nếu như may mắn thành công, con sẽ lưu lại hai người trong số đó. Tất cả mấy đứa trẻ trong đó, chỉ có hai đứa này là có một ít thiên phú. Hiện tại bây giờ, tam thúc không nên mềm lòng nữa.
Quân Khương Lâm lại tiếp:
- Tam thúc, con muốn hỏi một chút chuyện, Quân gia chúng ta, việc sinh ý phải chăngđang có vấn đề? Đáng lẽ con không nên nhiều chuyện, nhưng…
Bất kể là thế giới nào chăng nữa, muốn cho gia tộc phát triển, không chỉ cần có sức người, quan trọng nhất vẫn là tiền, là cách kiếm tiền! Vấn đề này đối với thế gia mà nói là một vấn đề nhạy cảm, nhất là do một vãn bối hỏi dò một trưởng bối, mà trưởng bối này lại là đương gia của gia tộc, chuyện như vậy quả thật có chút quá phận.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 2: Thiên Hương phong vân.