Vì cửu cấp huyền đan trước mắt, cường giả trong thiên hạ tiến vào thành Thiên Hương không biết bao nhiêu, trong đó không ít Chí Tôn Thần Huyền, thậm chí còn xuất hiện hai vị trong Bát Đại Chí Tôn!
Tuy rất nhiều người đã ẩn tu, nhưng một khi huyền đan xuất hiện, chắc chắn sẽ hỗn loạn.
Quân Khương Lâm tính toán, loại hỗn loạn này đối với hắn sẽ vô cùng có lợi! Có thể lợi dụng cục diện hỗn loạn này, cùng với cao thủ có thực lực khổng lồ làm suy yếu hai đại thế lực đối đầu với mình!
Quân đại thiếu không hề do dự, nhắm mắt lại, ổn định lại thần thức, đưa tay ra xoa khỏa phế đan trước mặt, khi ngón tay cảm thấy lành lạnh, Quân Khương Lâm lập tức khởi động lực lượng thần dị của Hồng Quân Tháp, chỉ trong phút chốc, linh khí nồng đậm theo kinh mạch bàn tay của Quân Khương Lâm rót thẳng vào khỏa phế đan.
Với tu vi của Quân Khương Lâm hiện nay, muốn dẫn phát loại khí tức khổng lồ thế này là không thể. Vì thế, hắn phải mượn lực lượng khinh khủng của Linh Lung Hồng Quân Tháp!
Căn phòng âm u tối tăm bỗng nhiên sáng bừng lên, khỏa huyền đan đen tuyền đột nhiên phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, sau đó đột nhiên tiêu thất. Lúc này, từ trong khỏa huyền đan, một cỗ năng lượng cường đại phát tán ra, xuyên qua căn phòng, tràn ngập bốn phương tám hướng.
- Là năng lượng của cao cấp huyền đan! Thật là một năng lượng tinh thuần!
Bên trong mật thất của Thịnh Bảo Đường, ba lão giả đầu bạc đang ngồi khoanh chân tu luyện, đột nhiên cả ba cùng nhau mở to mắt, cửu trưởng lão thất thanh la lên!
- Là cửu cấp đỉnh phong huyền đan!
Ba người đồng thời nhìn nhau, trong mắt ai cũng thấy rõ sự hưng phấn.
- Đi!
Tam trường lão ra lệnh một tiếng, ba người không một chút do dự, như tia chớp phá tung mái nhà mà bay ra, sau đó đứng trên nóc cao nhất của Thịnh Bảo Đường!
Tiếng sấm vang vọng trên bầu trời, cơn mưa lúc này đã vô cùng nặng hạt!
Tam trường lão với vẻ mặt hiền hoà nhắm mắt lại, dùng thần thức tìm tòi, sau đó hai mắt hổ mở lớn....
- Huyền đan xuất hiện tại thành Tây!
Cùng lúc đó, hai người còn lại hướng ánh mắt về phía Tây của Thiên Hương thành.
- Đi!
Ba bóng người như ba bóng chim bay lên, chỉ nháy mắt đã tiêu thất trong không trung.
Sau khi ba người rời đi, ngay phía dưới mái nhà bị thủng một lỗ to, mưa đang ào ào tuôn xuống, có bốn người từ từ xuất hiện, ba nam một nữ. Cô gái trong đám lên tiếng:
- Chuyện vui thế này, làm sao không có phần của ta cho được? Chúng ta mau đuổi theo xem trò vui đi!
Lời còn chưa dứt, cô gái này dường như sợ bị những người còn lại ngăn cản, liền tung mình đi ngay, ba người còn lại nhìn nhau cười khổ một tiếng rồi xông ra bên ngoài.
Bên trong nhà tiếp khách của hoàng thất, phía bên mặt Đông của tiểu viện, lần lượt có sáu bóng người chỉnh tề phi thân ra, cả sáu người đều toàn thân lam quang, đứng chỉnh tề. Ngay sau đó, một nam nhân mặc một trường bào dài tay xuất hiện, thân hình hắn cơ hồ cao tới chín thước (thằng này quái thú chắc, tính ra mét là gần... 3m:110:), thân hình vô cùng gầy gò, nhìn thoáng qua giống như là một cây gậy trúc, khuôn mặt chất phác, hắn phi thân ra giữa đám người. Bảy người này hết sáu người là Thiên Huyền cường giả, còn một người này tuy chưa thể hiện tu vi, nhưng địa vị chắc chắn rất cao, thật là một đội ngũ mạnh mẽ!
Người nam nhân có khuôn mặt chất phác thấp giọng nói:
- Đi!
Bảy người đồng thời tung người lên!
Đúng lúc này, cửa một căn phòng phía Tây tiểu viện mở ra, một giọng nói mang theo tiếu ý chậm rãi phát ra:
- Thạch huynh, chuyện hay thế này mà không gọi tiểu đệ sao? Chẳng lẽ huynh muốn độc chiếm sao?
Một thân ảnh màu trắng từ trong cơn mưa bước tới. Mưa rơi vô cùng nặng hạt nhưng không ngờ không thể chạm một chút nào vào áo choàng của hắn. Hắn bước đi trong mưa to gió lớn nhưng nhất cử nhất động lại giống như dạo chơi trong một hoa viên tràn ngập hoa tươi, phong độ vô cùng tao nhã ung dung.
Quốc sư của Vũ Đường đế quốc - Phí Mộng Thần!
Người nam nhân kia lạnh lùng cười:
- Phí Mộng Thần, không ai ngăn cản ngươi cả, chỉ cần ngươi không sợ chết, liền có thể đi theo ta!
Phí Mộng Thần cười to nói:
- Thạch huynh, là người khác thì còn muốn đi theo huynh, một trong Bát Đại Chí Tôn; nhưng với thực lực của Phí mỗ, huynh cũng hiểu rõ ta có cần theo sau hay không mà!
Thì ra nam nhân cao ngồng này là một trong Bát Đại Chí Tôn, Thạch Trường Tiếu của Thần Tứ đế quốc!
Thạch Trường Tiếu lạnh lùng cười, cũng không đáp lời, phất ống tay áo một cái, cả người như đằng vân giá vũ, lấy tốc độ nhanh nhất mà hướng về phía thành Tây. Phí Mộng Thần cười ha ha rồi vọt người đuổi theo. Những người còn lại cũng không nói một lời, chỉ yên lặng phi theo phía sau hai người!
Bên trong tửu quán, Ưng Bác Không miệng toàn hơi rượu đang cười ha ha nói:
- Hảo tửu! Thật sự là hảo tửu!
Hắn cùng với Vương gia làm người phẩm rượu, lại bị rượu ngon giữ chân, đến khi muốn rời đi thì trời đã đổ mưa to rồi.
Người không lưu người trời lưu người! (lưu = lưu giữ)
Hắn bị mưa vây ở bên trong tửu quán này, may mà còn có rượu làm bạn, nếu không không biết khó chịu tới mức nào, huống chi hắn là người đã quen phiêu bạt, có thể thích ứng trong mọi tình cảnh, lúc này lại có rượu ngon, lại có người bồi rượu nên cảm giác cũng khá là tốt.
Hắn uống đến bây giờ, hai vò rượu nhỏ mà Quân Khương Lâm mang đến sớm đã không còn một giọt, vì thế hắn mới miễn cưỡng uống tiếp rượu còn lại của Tống lão tam. Vốn rượu này cũng có thể nói là ngon, cuối cùng sau buổi chiều nay lại trở thành thứ rượu cố nuốt trôi, thật là đáng buồn, thật là không được hoàn mỹ!
Thật ra, phủ đệ của Bình Đẳng Vương Dương Hoài Nông cách nơi này không xa, nhưng hắn chưa uống hết số rượu còn lại thì làm sao có thể rời đi? "Nếu rời đi chẳng phải là cho con chim ưng rãnh rỗi này chiếm tiện nghi sao? Cho dù hắn là bát "khuyển" chí tôn thì sao, chia nhau cũng phải một người một vò, huống chi vò của ta còn bị chia vài chén nhỏ cho Tống lão tam." Cuối cùng, hai cha con Vương gia cũng còn ngồi đây. Chuyện này làm Tống lão tam vô cùng buồn bực: " Đây là rượu của sư phụ ta, rượu này ta chuẩn bị nghiên cứu thì bị hai tên các ngươi uống hết như uống nước lã là sao..."
"Nhưng bực nhất chính là bực bản thân mình, tại sao sau khi uống được rượu của sư phụ xong, sau đó uống loại rượu kiệt tác của mình, vốn hồi xưa uống cũng không dám uống, luyến luyến tiếc tiếc, để bây giờ có muốn nuốt cũng nuốt không trôi..."
Một người là chức Vương gia duy nhất của Thiên Hương đế quốc, người còn lại là người ai ai cũng biết một trong Bát Đại Chí Tôn. Không ngờ những nhân vật tai to mặt lớn lại vô lại đến thế này!
Lúc nhân vật thứ ba đang trừng mắt nhìn hai đại nhân vật còn lại, Ưng Bác Không đột nhiên mở to mắt, bắn ra hai đạo thần quang khiếp người, đứng dậy cười to:
- Cơ hội hoạt động gân cốt rốt cuộc cũng tới rồi!
Thân hình hắn lóe lên, lập tức tiêu thất trong tửu quán, chẳng thấy tung tích.
Tống lão tam dù sao cũng là Thiên Huyền cao thủ chính tông, lập tức cũng phát hiện ra một cỗ tinh thần năng lượng đang làm rung chuyển không trung. Tống Thương trong mắt lóng lánh, vài lần muốn đứng lên, nhưng rốt cục thở dài một hơi ngồi xuống, cúi đầu, lấy rượu của mình bày trên bàn ngửa đầu làm một hơi cạn sạch: "Dựa vào thực lực của mình, muốn đi tranh đoạt huyền đan của Thần Huyền, kết cục cũng chỉ có một: Chết thảm!"
Sau khi chứng kiến thực lực khủng bố của Ưng Bác Không, Tống Thương cuối cùng cũng dập tắt chủ ý tranh đoạt huyền đan, quyết định không bỏ số vốn mà mình không có ra mà chơi.
- Đã xảy ra chuyện gì thế?
Vương gia thấy Ưng Bác Không đột nhiên rời đi, lại thấy thần sắc của Tống Thương không bình thường nên không khỏi tò mò hỏi thăm.
- Cửu cấp huyền đan! Khỏa cửu cấp huyền đan mà cả kinh thành đang đồn thổi đã xuất hiện!
Tống Thương nặng nề trả lời:
- Cửu cấp huyền đan nếu không được chứa trong hộp hàn ngọc thì sẽ phát ra khí tức! Loại khí tức này là không thể làm giả!
- Cửu cấp huyền đan?
Vương gia thở dài một cái:
- Ưng Bác Không vừa rồi đột nhiên biến mất chính là vì đi tranh đoạt thứ này?
- Đi thì đúng là đi, nhưng vị thần ưng này chưa chắc vì khỏa huyền đan kia, có thể hắn chỉ dựa vào chuyện này để tìm một đối thủ tốt mà thôi. Với tính tình của hắn, ta nghĩ hắn sẽ không để ý tới vật ngoài thân!
Tống Thương gục đầu xuống ảm đạm:
- Đây là cuộc chiến của cấp bậc Thần Huyền, ta không có khả năng tham gia!
Vương gia không nói gì mà chỉ im lặng.
Hắn hiểu rõ tâm tình của Tống Thương, liều mạng tu luyện cả đời, lại phát hiện ra một cuộc tranh đấu tuyệt vời gần trong gang tấc, thế nhưng ngay cả tư cách tham gia cũng không có được, loại cảm giác này bi ai đến dường nào?
Bốn phương hướng đồng thời xuất động!
Phương Bắc, ba thân ảnh nhanh như điện, chính là ba vị Thần Huyền trưởng lão của Phong Tuyết Ngân Thành, Phong Tuyết Tam Cửu Lục, một lần nữa lại liên kết ra tay!
Đông Phương, mười sư huynh đệ của Lý Du Nhiên nhanh chóng tiến tới, trên mặt mỗi người đều hiện ra vẻ kiên tâm, nhất định thành công!
Phía Nam, hai người Thạch Trường Tiếu - một trong Bát Đại Chí Tôn và Phí Mộng Thần - quốc sư Vũ Đường đế quốc dẫn đầu một đội ngũ, phía sau bọn họ còn có sáu bảy thân ảnh với lam quang huyền khí xuyên qua màn mưa mà tiến!
Phía Tây, Ưng Bác Không như một con chim ưng bay vút lên, hắc y tung bay trong không trung vang lên những tiếng phần phật, chứng tỏ tốc độ nhanh vô cùng!
Mục tiêu chỉ có một, chính là ngôi nhà đổ nát phát ra khí tức của cửu cấp huyền đan!
Tất cả thần thức của Chí Tôn Thần Huyền đều tập trung vào chỗ này, một chút cũng không ít!
Ở những địa phương xa hơn một chút, trong màn mưa tối trời tối đất lâu lâu lại xẹt lên vô số thân ảnh với lam sắc hoặc hoàng sắc, giống như những lồng đèn thay nhau lóa sáng, nhìn từ xa như những đốm lửa ma trơi lập lòe từ từ tiến tới.
- Tên này đúng là ngu xuẩn, dám ngang nhiên trong đêm mưa to gió lớn này khởi động huyền đan, chẳng lẽ hắn không biết cho dù trời có mưa to hơn nữa thì cũng không thể ngăn chặn khí tức của huyền đan sao? Chẳng lẽ có cạm bẫy đang chờ sẵn?
Tam trường lão râu tóc bạc phơ đang bay ở giữa, không ngờ hắn vừa bay với tốc độ nhanh thế này mà vừa có thể mở miệng nói chuyện, thậm chí hơi thở không hề rối loạn, quả thật là công phu cao siêu mà.
- Ít ra, chuyện về huyền đan là có thật! Khí tức phía trước rõ ràng là cao cấp huyền đan, cái này là không thể giả được, còn chuyện có mai phục hay không thì chúng ta không thể biết được!
Vẻ mặt lục trưởng lão ngưng trọng, ba người suy nghĩ trên đường đi sẽ phát hiện ra động tĩnh gì đó, nhưng cho tới lúc này họ vẫn chưa thu hoạch được gì.
- Nơi đó cũng không xuất hiện khí tức của vị thần bí thực lực siêu cường hãn kia, cũng không thấy khí tức đó tiến tới vị trí huyền đan.
Trong thanh âm của cửu trường lão vẫn còn một chút sự khiếp sợ. Hắn từng chứng kiến khí tức của vị "cường giả trong truyền thuyết" đó một lần, đến nay vẫn không rét mà run, lòng hắn vẫn còn sợ hãi!
- Tam ca, ta có một chút khó hiểu, với lực lượng của vị tiền bối này, sớm đã được...
Cửu trường lão còn chưa kịp nói xong đã bị Tam trường lão cắt ngang:
- Không được nói ra hai chữ kia!
Tam trường lão ngữ khí dồn dập, giống như hơi hoảng loạn.
- Vâng, vâng...
Cửu trường lão cũng biết mình lỡ lời, liền vâng dạ đáp lời.
- Mỗi người có một chí hướng riêng, chuyện đó làm sao có thể miễn cưỡng được!
Một lúc sau, tam trưởng lão mới lên tiếng, ba người sau đó đều thấy khó chịu trong lòng, im lặng mà bay nhanh tới.
Đột nhiên, tam trưởng lão chợt lóe ánh mắt, nhìn về phía Nam, nhíu đôi mày bạc mà nói:
- Cao giai huyền đan quả nhiên là tràn đầy sự hấp dẫn, ngay cả Thạch Trường Tiếu và Phí Mộng Thần cũng đến đây! Lão Lục, lão Cửu, hai người các ngươi trước tiên đi ngăn cản bọn họ, còn ta nhanh chân đoạt huyền đan vào tay rồi tính tiếp!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 2: Thiên Hương phong vân.