Binh Vương Chiến thần

chương 258: ôn nhu tuyệt vọng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vài tiếng bang bang vang lên, Dạ Cô Hàn thối lui mấy bước, khóe miệng trào ra tơ máu, nhưng hắn vẫn cố đứng thẳng sừng sững, tiếp tục ngăn cản thế công của hai hắc y nhân bịt mặt đang truy kích Linh Mộng công chúa, vẫn giữ được thế nhất phu đương quan vạn phu mạc khai (Một người giữ cửa ải, vạn người cũng không thể qua).

Gã hắc y nhân cầm đầu hắc hắc cười lạnh nói:

- Dạ Cô Hàn, mục tiêu của chúng ta vốn là Linh Mộng công chúa, cũng không cần nhất định phải tổn thương sinh mệnh ngươi, bất quá, nếu ngươi thích tìm chết, năm huynh đệ chúng ta liền thành toàn cho ngươi!

Hắn nói xong liền vung tay lên, năm người đồng thời theo năm phương hướng cùng nhau triển khai tấn công như cuồng phong bạo vũ.

Trường kiếm giống như linh xà của Dạ Cô Hàn vung ra hình thành một đoàn quang mang, trong miệng quát to:

- Các ngươi là ai? Nếu có dũng khí thì không cần làm trò dấu đầu lòi đuôi, mau khai tên họ ra!

- Khai tên họ? Chúng ta ai cũng che mặt, chính là vì không muốn để cho người khác biết thân phận của chúng ta, Dạ Cô Hàn, ngươi dù gì cũng là Thiên Huyền cao thủ, sao có thể hỏi một vấn đề ngây thơ như thế, ta nói cho ngươi biết, bằng vào lão bạch kiểm nhà ngươi còn chưa xứng biết chúng ta là ai, muốn hỏi thì xuống hỏi Diêm La Vương đi!

Hắc y nhân cầm đầu cười quái dị, cả thân mình vọt lên, hắc y trên người đón gió bay phần phật như muốn che toàn bộ ánh sáng của thế gian, ở giữa không trung lớn tiếng quát:

- Lão Tam, ngươi nhanh ra tay bắt giữ tiểu nha đầu kia, nếu chậm trễ sẽ phát sinh biến cố, không cần để ý chuyện khác, Dạ Cô Hàn cứ giao cho chúng ta!

Quát xong, cả thân mình hắn mang theo thanh âm xé gió bén nhọn tấn công xuống, song chưởng mở ra, cả mười ngón tay bắn ra kình khí sắc bén, giống như cả hai tay cùng cầm mười thanh trường kiếm lóng lánh lam sắc, ầm ầm hạ xuống, thanh thế vô cùng lớn, quả là rất đáng sợ!

Trong năm người, có duy nhất một hắc y nhân thân hình mảnh khảnh không nói một tiếng nào, xoay người truy theo phương hướng của Linh Mộng công chúa mới thoát ra.

Dạ Cô Hàn hét một tiếng thê lương, thanh âm vang vọng, trường kiếm như rồng bay, lần thứ hai lam quang bạo phát, liên tục chém ra hơn ba trăm kiếm như cuồng phong bạo vũ, trong nháy mắt liền bức ngược bốn gã địch nhân. Tuy nhiên, hắn vẫn bị chỉ phong sắc bén của hắc y nhân cầm đầu kia đánh trúng bả vai trái, ba một tiếng, hai đạo máu tươi bắn ra!

Dạ Cô Hàn hoàn toàn không để ý đến thương thế, lần thứ hai hét lớn một tiếng, xoay người bay ngược về sau, toàn thân mang đầy máu tươi mà lộn người ra sau, khi toàn thân còn chưa chạm đất đã ra tay chém liên tục chín mươi chín kiếm, thế kiếm như mưa bão tấn công thẳng vào hắc y nhân mảnh khảnh kia!

Bốn người còn lại nhanh chóng đuổi tới, nhưng giờ khắc này, Dạ Cô Hàn giống như không còn muốn sống nữa, kiếm và địch nhân cùng vong, chiêu nào cũng là lấy mạng đổi mạng, chỉ mong sao cộng phó Hoàng Tuyền, U Minh đồng đồ (cùng tiến vào Hoàng Tuyền, cùng bước trên đường tới U Minh)! Hắn dựa vào công kích sắc bén tới cực điểm mà bày ra trước thân mình một đạo kiếm võng liều chết, phong tỏa toàn bộ các con đường tiến tới, làm cho năm tên cao thủ Thiên Huyền đồng cấp cũng không thể tiến một bước nào!

Chiêu số liều mạng của cao thủ Thiên Huyền sao có thể là chuyện nhỏ cho được?

" Muốn đụng tới Linh Mộng, trước tiên phải bước qua thi thể của Dạ Cô Hàn ta!" Dạ Cô Hàn dùng hành động thực tế, dùng toàn bộ linh hồn và sinh mệnh của bản thân để thể hiện câu nói kia!

Mỗi một kiếm phát ra, đều là thê lương đến tột cùng thiên địa! Mỗi một kiếm phát ra, đều là sự cô tịch đến khoan tim khắc cốt! Một kiếm phát ra gan ruột đoạn, lấy sự cô đơn tịch mịch làm bạn, thiên biên hà xử mai thâm tình, cô tuyệt nhân sinh cô tuyệt kiếm! Cô Tuyệt Kiếm Pháp!

Cô Tuyệt Kiếm Pháp của Dạ Cô Hàn lúc này đã thi triển ra toàn bộ khả năng của nó, trong đầu hắn chỉ còn một suy nghĩ duy nhất giúp hắn chống đỡ đến tận lúc này: "Tuyệt đối không thể để bọn chúng tổn thương Linh Mộng!"

Ngoài ra, Dạ Cô Hàn đã không còn để ý tới chuyện khác, hắn đã hoàn toàn tiến nhập vào trạng thái điên cuồng!

Một đời khoan thai, chỉ có một mình ta một kiếm!

Thiên địa bao la mịt mù, trường kiếm vung lên trong gió!

Một kiếm này phát ra, tiễn người bước trên đường tới Hoàng Tuyền!

Một khi đã phát, không còn cơ hội đứng chân tại hồng trần!

Giết!

Chết đi!

Hắc y nhân thũ lĩnh tức giận kêu to, nhưng lúc này hắn cũng vô kế khả thi. Mắt thấy Linh Mộng công chúa, Độc Cô Tiểu Nghệ và Tôn Tiểu Mỹ đang từ từ thoát khỏi tầm khống chế, càng chạy càng xa, không khỏi nghiến răng nói:

- Toàn lực ứng phó đi! Trước tiên phải giải quyết thằng ranh con này đã!

Dạ Cô Hàn cười ha ha, trong tiếng cười vẫn tràn ngập sự thê lương, trường kiếm đâm thẳng ra, kiếm đang tiến tới đột nhiên thay đổi phương hướng, như tia chớp đâm thẳng vào hắc y nhân bên trái, thập tiến nhất thối, hỗn nhược thiên thành! (Mười tiến một lui, giả vờ tự nhiên)

Dạ Cô Hàn chiến đấu cả đời, hầu như đều là lấy ít địch nhiều, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú! Giờ phút này lại gặp tình thế liên quan tới sinh tử của Linh Mộng, người mà hắn quan tâm nhất, nên hắn đã thi triễn thực lực đỉnh phong của bản thân!

Nếu không, lấy lực lượng của một mình Dạ Cô Hàn làm sao có thể đối kháng với năm tên Thiên Huyền cao thủ vây công, thậm chí còn không rơi vào thế lạc hạ phong! Vì thế, tuy quyết tâm liều mạng, quyết ý cùng chết mà có thể làm ra chiến tích thế này, cũng đủ để kiêu ngạo với đời!

Máu tươi trên vai hắn không ngừng chảy ra, nhưng cảm giác như hắn vẫn bình tĩnh như không! Thậm chí không ảnh hưởng chút nào đến lực chiến đấu của hắn!

- Keng!

Trường kiếm đập vào binh khí một cái, hắc y nhân bên trái lảo đảo lui về phía sau.

Dạ Cô Hàn hừ một tiếng, thân mình lại xoay chuyển, trường kiếm thuận thế chém ra một nửa vòng tròn, lam quang lạnh lẽo mang theo huyết sắc khí thế bắn ra, giao thủ không lùi bước với ba tên còn lại, kiếm thế tung hoành, sau đó lại phóng người lên, hai chân như ô long tung người, bốp một tiếng, đạp thẳng vào song chưởng của tên hắc y nhân cuối cùng đang công tới!

Một tiếng rên đau đớn vang lên, hắc y nhân kia bắn ra phía sau, giống như diều đứt dây mà bắn ra xa, trong mũi hộc ra máu tươi, mà Dạ Cô Hàn ra toàn bộ sức lực đối chiến với bốn người, thân thể cũng run rẩy, cao thấp trong đó không cần phải nói đến cũng biết!

Dạ Cô Hàn thà chết không lùi, giữa không trung lại tung người ngăn chặn một hắc y nhân đang muốn vượt qua.

Người này chính là nhị đệ tử của Lệ Vô Bi, Chu Kiếm Minh, tính tình của hắn cương liệt trời sinh, mắt thấy Dạ Cô Hàn giống như đánh mãi không chết, quấn chân không ngừng, nên trong lòng sớm đã không còn kiên nhẫn, quát to một tiếng, ra tay vung lên đại kiếm, đánh thẳng xuống đầu Dạ Cô Hàn! Một kiếm này hầu như đã dùng toàn bộ huyền khí của hắn, nếu Dạ Cô Hàn phải tránh né, tất phải lộ ra phía sau! Nếu hắn không tránh né, lấy tình huống trước mắt mà nói, nắm chắc là phải bại vong!. Truyện Võng Du

Hai mắt Dạ Cô Hàn đỏ ngầu lên, đột nhiên lui ra phía sau, Chu Kiếm Minh mừng rỡ liền thuận thế vọt tới, tuy nhiên, thân hình Dạ Cô Hàn vừa lui lại cơ hồ tiến về vị trí cũ nhanh như chớp, trường kiếm như gió bổ ra, keng keng keng liên tục ba kiếm chém thẳng vào đại kiếm của Chu Kiếm Minh!

Dạ Cô Hàn sớm đã có dự toán, lúc Chu Kiếm Minh tích tụ sức lực đỉnh phong mà chém ra kiếm này, nhuệ khí chính là nhất cổ tác khí (điển tích Trang Công: Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Ý nói người hăng hái ra hết sức làm cho xong việc, sau đó là kiệt sức), sau ba kiếm của Dạ Cô Hàn, trong nháy mắt hắn đã rơi vào hạ phong, thực lực gần như suy kiệt, Chu Kiếm Minh cảm thấy ngực mình như bị đại chuỳ thiên quân đập vào ba cái thật mạnh! Hắn nhịn không được mà sắc mặt trắng nhợt, lảo đảo lui về phía sau, oa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi!

Bản thân công lực của hắn, thật ra không yếu hơn Dạ Cô Hàn, nhưng hắn từ nhỏ tới lớn đều tu luyện trên núi, căn bản không có hành tẩu giang hồ, bình thường chỉ cùng luận bàn với đám sư huynh đệ, kinh nghiệm chiến đấu so với Dạ Cô Hàn, người liều mạng cả đời vùng vẫy trong giang hồ, có thể nói là kém xa vạn dặm. Vì thế, tuy công lực hai bên ngang nhau, nhưng khi giao thủ lại thua sút khá nhiều!

May mà lúc nãy khi giao chiến, Dạ Cô Hàn bị thương không nhẹ, huyền khí hao tổn khá nhiều, nếu không, cao thủ so chiêu sinh tử trong nháy mắt, chỉ kém một chiêu là đủ lấy đi sinh mệnh của Chu Kiếm Minh!

Dạ Cô Hàn thầm nghĩ tiếc hận, nếu một kích vừa rồi của hắn đắc thủ, xé rách vòng vây của đối phương, hắn hoàn toàn có khả năng toàn mạng thoát thân! Chiêu này của Dạ Cô Hàn dù có vẻ chiếm hết thượng phong, nhưng thật ra cũng không thoải mái như bề ngoài, bản thân cũng bị huyền khí của đối phương chấn động, khó cưỡng lại mà bật ra phía sau, trường kiếm nhanh chóng vẽ ra một vòng cung kiếm quang, ong ong vang động bảo vệ toàn thân. Tuy nhiên, hắn chỉ có thể kịp làm ra hành động này, hơi thở trong cổ như nghẹn lại không thể hô hấp, dĩ nhiên đã không thể nhanh nhẹn linh hoạt như lúc trước!

Phen ác chiến này, mỗi chiêu số đều là liều mạng, hầu như đã hao phí toàn bộ thực lực của Dạ Cô Hàn! Lấy một mình hắn đối kháng với năm cao thủ Thiên Huyền vây công, Dạ Cô Hàn có thể công thủ có đủ, chống đỡ đến tận giờ đã gọi là kỳ tích rồi!

Có thể nói kiếm thế vòng cung như cầu vồng này giống như tiếng chuông báo trước cho cái chết của Dạ Cô Hàn, dù cho tổng cộng cả năm người này đều không bằng hắn, nhưng người cũng có lúc kiệt sức. Lúc này đây, Dạ Cô Hàn đang từng bước tiến vào cảnh du tẫn đăng khô (dầu khô đèn tắt)!

Mấy tiếng kêu bén nhọn vang lên, bốn người còn lại nhìn thấy Chu Kiếm Minh suýt chết, ai cũng tức giận đỏ mắt vung kiếm vọt tới! Trong mắt ai cũng tràn ngập sát khí kinh người! Bên phía mình có tất cả năm Thiên Huyền cao thủ, lại bị một người duy nhất cản đường liên tục! Đây quả thực là sự sỉ nhục lớn lao!

Thắng bại chính là giây phút này!

Trong lòng Dạ Cô Hàn một trận cười khổ, xem ra hôm nay, mạng già của hắn phải bỏ lại nơi này! Không biết nha đầu Linh Mộng... có kịp trốn xa chưa?

Lam quang vốn đã ảm đạm trên người hắn lại bùng lên mãnh liệt lần cuối, ầm ầm phát ra như ánh sáng của một ngôi sao cực lớn trên trời cao, Dạ Cô Hàn đã đem toàn bộ huyền khí còn sót lại chút ít trong cơ thể mà tập trung vào một kích này!

Chu Kiếm Minh xấu hổ và giận dữ điên cuồng hét lên, nhảy lên theo sát bốn vị sư huynh đệ, phát động tấn công hướng về phía Dạ Cô Hàn!

Dạ Cô Hàn tính toán cơ hội khi binh khí của đối phương công tới, trong đôi mắt đỏ như máu tràn ngập sự bình tĩnh lạnh lùng như một hồ nước sâu không thấy đáy!

Điều duy nhất mà hắn không hiểu được là, chiến đấu một đoạn thời gian khá lâu như thế, vậy mà tới tận bây giờ cũng chưa thấy ai tới tiếp ứng? Bọn thị vệ của Linh Mộng công chúa đâu rồi? Cao thủ trong hoàng cung tại sao lúc này còn chưa xuất hiện?

Tuy nhiên, lúc này cũng không phải là lúc lo lắng chuyện này!

Ánh mắt Dạ Cô Hàn thâm ảo, cuối cùng hướng về phía hoàng cung mà nhìn thoáng qua!

Cái nhìn này bao hàm sự tang thương, bao hàm thâm tình như trời biển, vô cùng cô tịch bi thương, còn có tràn ngập sự... không cam lòng!

" Tú Tú, từ nay về sau, ta chỉ sợ không thể bảo vệ cho Linh Mộng của nàng nữa... Tuy ta chưa bao giờ có được nàng, tuy ta vô cùng chán ghét cái nhân sinh khốn nạn này, nhưng trước tình cảnh phải chết thế này, tuy là ta biết rõ nàng không thuộc về ta, nhưng... nhưng... nhưng ta thật sự chưa bao giờ quên được nàng, ta chưa bao giờ buông bỏ được, ta vẫn lưu luyến nàng... bởi vì nàng, cuối cùng vẫn là người dịu dàng duy nhất trong lòng ta, cũng là người làm ta đau đớn nhất...""

" Tú Tú! Nếu sau này hồng trần không còn bóng dáng ta, nàng... nàng... có cảm thấy chút tịch mịch nào không? Nàng có vì ta, đứng trước mộ mà rơi nước mắt không?"

Dạ Cô Hàn đã không còn thời gian suy nghĩ thêm, bởi vì đao kiếm quyền cước của năm tên địch nhân đã tiến tới như cuồng phong bạo vũ, trong nháy mắt đã bao phủ dáng người cao to của hắn...

Dạ Cô Hàn cười dài mà thé...t

Trường kiếm mang theo sự kiên quyết dứt khoát, trên mặt tràn đầy vẻ đón nhận ung dung!

Giờ khắc này, trong đầu hắn đột nhiên lướt qua những lới nói ngọt ngào, những hành động dịu dàng năm xưa, thân hình xinh đẹp, tóc dài phiêu phiêu trong gió, nụ cười tươi như hoa, như gửi gắm sự tha thiết, như sự chờ đợi nồng đậm, sau đó lại là một khuôn mặt đầy lệ, hai mắt như không muốn nhìn hắn, từ từ xa rời, mơ hồ biến mấ...t

Khóe miệng đã lãnh khốc hai mươi năm nay của Dạ Cô Hàn, giờ phút này, hiện lên một nụ cười ôn nhu từ tận đáy lòng, cùng với sự lưu luyến vô bờ, sự tuyệt vọng ôn nhu.

Dị Thế Tà Quân

Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ

Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio