Sáu Thần Huyền cường giả, bảy vị Thiên Huyền đỉnh phong, còn có hai tên Thiên Huyền trung giai! Đối với Thiên Hương thành hiện nay mà nói, đó là một cỗ lực lượng khủng bố cỡ nào!
Phong Tuyết Ngân Thành vì sao phải phái một đám cao thủ cỡ này đến đây? Vấn đề này Quân Khương Lâm nhà ta dùng cái mông cũng đoán ra được! Nếu không phải vì Quân gia thì còn có thể vì ai nữa hả? Sở dĩ phái nhiều người ra như vậy, tất nhiên là vì trong Quân gia hiện nay có một tay cao thủ đứng trong Top "Bát đại chí tôn" - Ưng Bác Không.
Nếu đám người này mà có thể phối hợp tốt với nhau, thậm chí có thể có sức đánh chết Ưng Bác Không chứ chẳng chơi!
Quân Khương Lâm cẩn thận khống chế Âm Dương Độn Pháp của mình, hắn im lặng chui xuống dưới một căn phòng lớn nhất trong khu vực.
Mục tiêu chủ yếu bây giờ không phải đơn giản đi cướp lấy bảo bối, mà là phải dò thám được ý đồ chính của những kẻ mới đến này. Tìm hiểu được dự định của đám Phong Tuyết Ngân Thành, sau đó nhanh chóng nghĩ ra cách đối phó làm "tiêu hao sinh lực địch".
Nếu mà làm không được, chắc chắn hậu quả sau này khó mà gánh nổi.
Không ngờ lâu lâu nổi lòng tham một lần lại thu được một tin tức trọng yếu như vậy! Trong lòng đất Quân Khương Lâm thở dài một tiếng: "Làm người mà, lâu lâu phải tham lam một chút mới tốt được! Khửa khửa, không phải lợi ích tự chạy tới rồi hả? Đây không phải là "Bánh nướng từ trên trời rơi xuống" trong truyền thuyết sao?"
Ông trời quả nhiên chiếu cố người tốt, bản thiếu gia trước giờ toàn làm chuyện tốt, thay trời hành đạo, cảnh ác trừ gian, hành thiện tích đức, sửa cầu đắp đường tạo phúc một phương…. Haizzz, mặc dù mấy chuyện sau chưa kịp làm, có điều nếu thiếu gia không phải là người tốt thì làm sao ông trời có thể quan tâm đến bản thiếu gia cỡ này chứ? Khửa khửa…!
- Tại sao? Chẳng lẽ cứ để thằng tàn phế kia tiếp tục kiêu ngạo sao? Cháu nghĩ không bằng nhân cơ hội này nhổ cỏ tận gốc, khỏi phải chịu cảnh đêm dài lắm mộng!
Không biết bên trên đang nói cái quái gì, một thanh âm căm giận gào lên nghe có vẻ không cam lòng. Kẻ nói đúng là Tiêu Hàn.
- Làm càn! Chuyện của bọn ta lần này là do thượng tầng của Phong Tuyết Ngân Thành chỉ đạo, khi nào mới tới lượt ngươi ngồi đó mà nghi ngờ? Đúng là cái thứ không biết trên dưới!
Một giọng nói âm trầm vang lên trách mắng:
- Năm đó nếu không phải thứ nghiệp chướng nhà mày cố chấp, chạy loạn lên châm lửa quạt gió thì làm sao có cái tai vạ như hôm nay? Chuyện Ngân thành lúc trước, nếu không phải Đông Phương Thế Gia xông ra chém giết người của chúng ta khiến giang hồ công phẫn không chịu ngồi yên, chỉ sợ bởi vì chuyện của mày mà phạm vào Chí Tôn minh ước rồi! Giờ mày muốn đưa Phong Tuyết Ngân Thành vào cảnh hoàn toàn huỷ diệt mới chịu yên sao?
- Chỉ là một cái Quân gia làm sao có thể hủy diệt được Ngân Thành? Ông nội, chuyện này sao có thể trách cháu làm càn được? Đây chính là mối thù cướp vợ, cùng thù giết cha là hai mối thù không đội trời chung! Thử hỏi trên đới này có một tên đàn ông nào mà chịu được cơn tức này chứ?
Giọng của Tiêu Hàn lúc này thực sự đã kích động.
"Ông nội? Ông nội của Tiêu Hàn? Không phải là tầng lớp cao cấp của Tiêu gia tại Phong Tuyết Ngân Thành sao? Không biết thằng già này là Tiêu Hành Vân hay Tiêu Bố Vũ đây?" Quân Khương Lâm lặng im không nhúc nhích tiếp tục sự nghiệp nghe lén cao cả của mình, hai tai như hai cái rađa quyết bắt hết toàn bộ âm thanh xung quanh.
- Nhưng mày đã hủy diệt hết bốn người của Quân gia, hơn nữa toàn bộ đều là thành phần trung kiên nhất! Quân Vô Ý cũng vì thứ nghiệp chướng như mày mà biến thành tàn tật, mày còn muốn gì nữa hả? Không lẽ mày muốn thực sự là chó gà cũng không tha sao?
Cái giọng âm trầm kia giờ mang thêm vẻ tiếc rẻ:
- Lại nói, bây giờ là cái tình cảnh gì hả? Huyết Hồn Sơn Trang liên kết với Thạch Trường Tiếu phát ra Chí Tôn triệu hoán lệnh, bộ đó là chuyện nhỏ sao? Chuyện chúng ta cần làm bây giờ là nhanh chóng chạy thẳng đến Nam Cương, không lẽ vì cái chuyện thù oán này của mày mà chờ ở đây rồi để người ta chê cười sao?
Không thể không thừa nhận, chỉ nói riêng về cách nói của thẳng già này với phong cách sử xự của hắn, coi như cũng biết lo việc lớn, chứ không thuộc loại bất kham như thằng ku Tiêu hàn!
- Nói đến chuyện này làm cháu nhớ lại một sự kiện, mà có thể cả hai việc đều có liên hệ với nhau, xin ông nội hãy coi rõ!
Nói đến đây Tiêu Hàn tựa hồ phấn khởi lên:
- Hôm nay sau khi con ra khỏi cung có nhận được một tờ giấy, ở trên chỉ ghi nội dung ngắn gọn: "Quân Vô ý lần này dẫn quân xuôi nam, chống lại Thiên Nam huyền thú triều"!
- Ông nội, không bằng chúng ta….
- Phái đám binh lính bình thường đi chống Thiên Nam huyền thú triều thì có ích lợi gì?
Cái giọng âm trầm kia chợt ngừng lại một chút, tựa hồ như đang suy nghĩ gì:
- Ừ, đúng rồi, quả nhiên là như vậy, không chừng đây cũng chính là một cơ hội tốt….
- Nhị ca, mặc dù việc tờ giấy không rõ nguồn gốc này nhắc tới là một cơ hội đi nữa, nhưng xin nhị ca đừng quên Chí Tôn Triệu hoán lệnh kia. Chắc rằng Ưng Bác Không cũng sẽ xuôi nam, nếu hắn đi trước thì tất nhiên sẽ đi cùng một đường với Quân Vô Ý. Một khi có Ưng Bác Không ở đó thì dù chỉ muốn đối phó với Quân Vô Ý cũng không phải là chuyện dễ dàng. Cho nên vòng tới vòng lui một hồi thì vấn đề mấu chốt bây giờ cũng là chuyện Ưng Bác Không, hiện tại lão già này mới chính là nhân vật trọng yếu!
Nhị ca? Xem ra đây là nhân vật số hai trong Tiêu Gia, Tiêu Bố Vũ.
- Nói không sai! Có muốn đụng vào lão già Ưng Bác Không này cũng phải coi cái giá phải trả ra sao. Mà thù của lão Lục cũng không thể không báo được!
Cái giọng âm trầm của Tiêu Bố Vũ giờ đã tràn ngập sát khí:
- Đợi đến Thiên Nam rồi ta sẽ tùy thời mà làm. Tập trung sức của sáu người chúng ta và Thất kiếm lại rồi mười ba người chúng ta vây công giết chết Ưng Bác Không; sau đó quyết định thu thập Quân Vô Ý hay không thì tính sau. Chỉ cần Ưng Bác Không không còn nữa thì hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay chúng ta. Huống chi ra tay ở chỗ đó rồi, sau đó tùy tay đổ hết lên đầu đám huyền thú cũng xong việc!
- Ý của Nhị ca là muốn tạm thời buông tha bọn chúng, đợi đến khi tới được Thiên Nam hãy xử lý sao?
Một giọng già nua khác cất lên. Quân Khương Lâm vừa nghe là biết đó chính là giọng của Tam trưởng lão.
- Đúng vậy! Hiện giờ Chí Tôn Triệu hoán lệnh đã xuất ra, nếu chúng ta còn tiến hành tư đấu trứơc khi đến Thiên Nam, còn là thù riêng nữa! Chi sợ lúc đó mấy đại Chí Tôn còn lại sẽ làm khó dễ cho Ngân thành chúng ta. Cứ đến Thiên Nam đi rồi mọi chuyện khác xử lý sau.
Tiêu Bố Vũ âm trầm nói.
- Ngoài ra còn có tên áo đen bịt mặt lai lịch thần bí cùng bãn lĩnh nhất trời kia nữa.
Giọng của Tiêu Bố Vũ càng lúc càng âm trầm:
- Hắn nếu đã bất chấp thân phận cũng muốn cướp đoạt Tục Hồn Ngọc của Tiêu gia ta, chứng minh rằng thứ này đối với hắn cực kỳ trọng yếu. Lần này trên người Phượng Ngô lại có thêm một cái khác, chỉ cần hắn phát hiện chắc chắn sẽ chạy lại cướp nữa. Sở dĩ ta cho Phượng Ngô một mình một phòng chính là hết sức tạo điều kiện rồi.
Gã âm u cười một tiếng rồi nói tiếp:
- Lấy khả năng của tên thần bí kia, nếu hắn mà muốn mạnh mẽ xông vào cướp thì ta đoán khó tránh khỏi thương vong! Hiện giờ thứ đó nằm trên người Phượng Ngô khiến hắn dễ dàng lấy được, ngược lại sẽ không xảy ra chuyện ngoài dự liệu. Ta đã sớm hạ một đạo thần thức cấm chế lên nó, còn rắc lên "Thiên lý tỏa hồn hương" - Hương thầm tỏa ra ngàn dặm, chỉ cần hắn cầm nó lên tay thì bất kể chân trời góc biển chúng ta đều có thể dễ dàng tìm được hắn! Tuyệt đối chạy không thoát. Một khi xác định được mục tiêu thì tập trung toàn bộ lực lượng lại, không tiếc tất cả ra tay chém giết quyết lấy lại bằng được hai khối Tục Hồn Ngọc!
- Nhị ca quả là có tầm nhìn xa!
Mọi người nhao nhao nói. Nghe được rõ ràng khiến bọn chúng đều vô cùng phấn khởi. Chỉ có Quân Khương Lâm đang chui nhủi giữa lòng đất là đang ngạc nhiên: Còn có chuyện tốt cỡ này sao? Hai tay dâng tặng hả? Free hoàn toàn????
Không thể không nói chiêu này của Tiêu Bố Vũ dùng để đối phó bất kỳ ai trên thế gian này đều có công hiệu, thậm chí cho dù Vân Biệt Trần có lấy đến tay đi nữa thì cũng có chút dấu vết để lần theo.
Tiếc là, chiêu này đối với Quân Khương Lâm siêu cấp trâu bò nhà ta là vô tác dụng.
Giống như là dùng mỹ nhân kế để đối phó Đông Phương Bất Bại vậy, haizzzz, mặc dù so sánh như vậy có chút bất nhã đối với "Chị" Đông Phương, nhưng trên nguyên tắc cũng hiệu quả như nhau.
Bất thình lình, các vị trưởng lão ở trên đều cả kinh:
- Nhị ca, ngươi đã có thể sử dụng thần thức cấm chế? Chẳng phải là đã bước lên cảnh giới Thần Huyền tứ phẩm sao?
-He he he…!
Nghe giọng cười này có thể biết Tiêu Bố Vũ đang có chút ý tứ dương dương đắc ý:
- Xấu hổ, bếquan mười năm mới rốt cuộc đi tới bước này! Đây chính là cơ sở tin tưởng để ta nắm chắc mười phần việc bắt tên thần bí kia!
- Chúc mừng nhị ca thần công tiến nhanh!
Mọi người lại lần nữa cùng đồng thanh. Ở dưới lòng đất, Quân Khương Lâm lại đang cười thầm:
- Tin tưởng? Ở trước mặt bản thiếu gia nói chuyện "tin tưởng", đi chết đi ku? Mấy cái thần thức cấm chế với Thiên lý tỏa hồn hương này đối với thiếu gia ta chỉ như một cái rắm!
- Ừm, lần này để có thể đối phó thành công Quân gia, bất kể kẻ nào cũng không được để lộ nửa điểm phong thanh! Biết không?
Hai mắt Tiêu Bố Vũ bắn ra uy thế, lão nhìn xung quanh một vòng rồi nặng nề nói.
- Tất nhiên rồi! Nếu không để Thành chủ trách mắng thì mùi vị cũng không dễ chịu gì. Nói cách khác, sau lưng Quân gia từ đầu đến cưối còn có một Đông Phương Thế Gia, hết thảy mọi việc tự nhiên càng phải kín đáo hơn!
Mọi người lại ha hả cười rồi chuyển qua đề tài khác.
Giờ phút này Quân đại thiếu gia cực kỳ tức giận, Tiêu gia tụi mày hay lắm, lại có một cái kế hoạch ác độc cỡ đó. Anh mày sẽ nhìn thử coi lần xuôi Thiên Nam này rốt cuộc thằng nào mới là nhổ cỏ tận gốc, chó gà không tha!
- Nhị ca, huyền thú triều lần này xem ra không giống bình thường. Chẳng lẽ là chuyện do mấy vị vương giả bên trong Thiên Phạt kia cùng tham gia sao? Nếu không thì tại sao lại có động tĩnh lớn như thế? Hiện giờ Chí Tôn Triệu hoán lệnh đã xuất ra, Nhị ca thử đoán xem lần này trong Bát đại chí tôn có mấy người tham gia?
Đây là giọng của Cửu trưởng lão.
- Chuyện này cũng không khó đoán, đệ nhất chí tôn Vân Biệt Trần nhiều năm nay đã không xuất hiện trên thế gian, lần này chưa chắc đã ngoại lệ; mà Úy Lam Chí Tôn Mộng Hồng Trần thật sự ở quá xa Thiên Nam, nếu cuối cùng cũng nhận được tin tức thì chắc chắn cũng không đi. Mà hai người Lãnh Huyết Chí Tôn Lệ Vô Bi, Ưng Bác Không nhất định sẽ đi, dù sao bọn họ ở tại Thiên Hương Thành này nên muốn chạy cũng không chạy được. Còn người cùng phát ra Chí Tôn Triệu hoán lệnh là Sinh Tử Chí Tôn Thạch Trường Tiếu đã sớm ở trong Huyết Hồn sơn trang rồi. Còn Tuyệt Thiên Chí Tôn Lệ Tuyệt Thiên chắc chắn sẽ không bỏ mặc an nguy cả nhà nên tất nhiên sẽ trở về sơn trang. Tính sơ qua trong tám vị Chí tôn thì có bốn vị sẽ đến. Mà Phong Tuyết Ngân Thành lại do chúng ta đại biểu thành chủ tiến đến, với lại lực lượng tổng cộng sợ là mạnh nhất một phương rồi. Còn vị Vấn Thiên Chí Tôn cuối cùng kia là người duy nhất không nắm chắc được, có thể sẽ đi, cũng có thể sẽ không đi. Có điều cho dù ông ta không đi, thì lấy lực lượng mạnh mẽ hiện nay thì đối phó với Huyền thú triều lần này cũng đủ rồi!
Tiêu Bố Vũ khẽ cười cười, thể hiện ra sự tự tin cường đại của mình.
- Có điều Huyền thú triều lần này tới thực sự cũng khá quỷ dị. Nghe nói vừa ào ra là trực tiếp đập thẳng vào Huyết Hồn sơn trang. Nhị ca, ta không nhớ ra Thiên phạt với Huyết Hồn sơn trang có đụng chạm gì nha!
Tam trưởng lão cau mày hỏi.
- Bất kể như thế nào, "huyền thú xuất Thiên Phạt", bên trong nhất định có duyên cớ của nó.
- Công kích Huyết Hồn sơn trang tất nhiên cũng là có mục đích. Điểm này chờ chúng ta đến nơi sẽ biết được nguyên nhân thôi!
Tiêu Bố Vũ khẽ nhắm hờ hai mắt, xem bộ dạng của gã hẳn là muốn mọi người biết gã không muốn nhắc nhiều tới vấn đề này.
Mọi người đều cùng trầm mặc.
Nguyên nhân Huyền thú triều lần này tất nhiên bọn chúng không biết, nhưng Quân Khương Lâm đang chui nhủi trong lòng đất đã đoán ra đại khái rồi.
Quân Khương Lâm không khỏi cười khổ.
" Nếu ta đoán không lầm, ta chạy không khỏi cái quan hệ với đợt Huyền thú triều lần này!"
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm