Giang Khương ra tay đương nhiên là không bao giờ bị tay không, đợi khi hắn bắt được hai ba con gà rừng và thỏ hoang, ông cụ Giang cũng đưa mấy thôn dân trong thôn theo đường núi tìm được bọn hắn. Nhin con heo rừng khổng lồ dưới đất, các thôn dân trong thôn đều khiếp sợ không thôi, đoán chắc con heo rừng này ít nhất cũng phải nặng hơn một trăm năm mươi cân, các thợ săn trong thôn lâu lắm rồi không bắt được con nào to như vậy. Không ngờ thầy thuốc Giang lại một mình bắt được một con heo rừng to thế này, điều này sao có thể? Mấy thôn dân cẩn thận nhìn nhìn con heo rừng, lật qua lật lại nhìn mấy lần mới coi như xác nhận con heo này chỉ có vết thương ở mắt trái, những nơi khác đều không thấy vết thương nào. Hơn nữa vết thương ở mắt này hình như cũng không phải bị thương do súng mà như là bị cái gì đó đâm bị thương. Mấy người lập tức nhìn Giang Khương, đều lộ ra vẻ hoảng sợ. Giang Khương mang theo một cô gái thành phố xinh đẹp kỳ cục này chạy vào núi chơi mà còn bắt được một con heo rừng to như vậy, có hợp lý không? Quả thật là quá vô lý. Có thôn dân tương đối quen thuộc với Giang Khương cuối cùng cũng không nhịn được hỏi hắn: - Giang Khương… Rốt cuộc cậu làm thế nào mà bắt được nó thế? Nhìn vẻ tò mò và kinh ngạc của mọi người, Giang Khương cũng biết những người cùng thôn này đều là người có kinh nghiệm đi săn, thường thì cũng không nói nhăng nói cuội được, đành có gì nói nấy. Nghe thấy Giang Khương chỉ dùng một cây súng trúc mà đâm chết một con heo rừng to như vậy, mọi người đều hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cũng chỉ có thể hoảng sợ không thôi. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy có người có thể dùng súng trúc một mình xử lý một con heo rừng to thế này. Sau khi kinh ngạc một hồi, mọi người bắt đầu bắt tay vào việc chuẩn bị đưa con heo này xuống núi, dù sao thì cũng vẫn còn một đoạn đường núi rất dài. Có điều người lên núi đều là người lão luyện, chặt hai cây sam thích hợp, sau đó lột bỏ cành lá, lấy hai cây dây mây buộc con heo rừng ở giữa xong mọi người liền nhanh chóng nâng nó xuống núi, thoải mái gấp nhiều lần một mình Giang Khương kéo đi. Lúc này Giang Khương cũng thở phào nhẹ nhõm, lưng đeo gùi thuốc, cầm mấy con gà rừng thỏ hoang, đi phía sau chậm rãi xuống núi. Khi mọi người nâng con heo rừng này xuống núi về đến nhà thì trời đã gần tối. Có điều người đến giúp đỡ đều là người lão luyện, sau khi vào nhà Giang Khương, người giúp nấu nước, người giúp mài dao, chỉ trong chưa đến một tiếng ngắn ngủi đã làm sạch sẽ cả con heo rừng. Mà ông cụ Giang cũng đã làm xong cơm từ sớm, cắt mấy miếng thịt xào lên, xào cả gan heo tim heo nữa, cộng thêm rau xanh và thịt gà thịt thỏ tươi ngon liền có một bàn thức ăn thịnh soạn. Tuyên Tử Nguyệt lần đầu tiên cảm nhận được bữa tiệc đậm phong cách nông thôn như vậy, cũng cảm thấy rất mới mẻ. Cô nàng nhìn mọi người chỉ một lát đã xử lý sạch sẽ con heo rừng khổng lồ này, sau đó làm ra một bàn thức ăn như vậy cũng cảm thấy cực kỳ hưng phấn. Giang Khương vốn còn lo Tuyên Tử Nguyệt không quen cảnh tượng như vậy nhưng thấy cô nàng ngồi trước bàn thỉnh thoảng lại khéo léo trả lời những lời nói tò mò của các cô các bác, hắn mới yên tâm. Người nông dân đều thật thà, thấy Giang gia có khách ở lại nên cũng không uống nhiều rượu, uống mấy chén, ăn no xong liền rời bàn, mỗi người mang mấy cân thịt ông cụ Giang cố tình nhét cho về nhà. Ông cụ Giang thu dọn bát đũa, Giang Khương xử lý chỗ thịt thà còn lại. Con heo rừng hơn trăm năm mươi cân này xử lý xong, chỉ riêng thịt đã được tám chín mươi cân, cộng thêm một số thứ linh tinh khác nữa, khiến Giang Khương và ông cụ Giang mất hai tiếng xát muối hoặc treo lên phơi khô mới coi như xử lý xong. Đương nhiên, Tuyên đại tiểu thư cũng không nhàn rỗi, cô nàng ở bên cạnh giúp đưa muối đưa giấm gì đó, vô cùng bận rộn. Sau đó hai ông cháu lại bận xử lý mấy cây Lão sơn sâm Giang Khương mang về, dù sao thì thứ này nếu để qua đêm là dễ bị biến tính. Nhìn Giang Khương lấy từ trong gùi thuốc ra hết cây Lão sơn sâm này đến cây Lão sơn sâm khác, ông cụ Giang nhìn mãi quen rồi, đứa cháu nhà ông đi đi về về dường như đã cực kỳ mẫn cảm với các loại thuốc, người ta cả tuần không tìm được một cây, hắn một ngày đã tìm được năm sáu cây. Mà số Lão sơn sâm hôm nay Giang Khương đào được, tính cả cây sâm hơn ba mươi năm kia gộp lại thì ít nhất cũng phải trị giá hai ba vạn tệ. Nghĩ đến đây, ông cụ Giang vừa vui mừng vừa cảm thán, đứa cháu nhà ông bây giờ không cần ông lo nữa rồi, dù không làm được thầy thuốc thì chỉ dựa vào việc hái thuốc cũng đủ để nuôi sống nó rồi. Khi mọi người xử lý xong những thứ này đã là mười giờ tối, ông cụ Giang quen ngủ sớm nên chỉ còn lại Giang Khương và Tuyên đại tiểu thư tắm xong liền ngồi trên ghế ở sân đếm sao. Mặc dù đã là cuối thu, sắp sang đông nhưng trong thôn vẫn không quá lạnh, Tuyên Tử Nguyệt ngồi trong sân lại giục Giang Khương nướng gà cho cô nàng ăn. - Muộn thế này rồi còn ăn nữa, cô không sợ béo à… Bị Tuyên Tử Nguyệt bám lấy không còn cách nào khác, Giang Khương đành đi chuẩn bị đồ, bất đắc dĩ nói. - Hì hì… Tôi chưa từng béo bao giờ… Yên tâm, tôi ăn không béo đâu… Tuyên Tử Nguyệt có chút đắc ý nói. Trong sân ở nông thôn chưa bao giờ thiếu các loại củi đốt, Giang Khương tìm mấy thanh củi mảnh, đốt một đống lửa nhỏ trong sân rồi dựng một cái khung nướng đồ, sau đó quệt dầu lên con gà rừng ban ngày mang về đã làm sạch rồi để lên nướng. Tuyên Tử Nguyệt ở bên cạnh chỉ làm vướng víu hơn, cô nàng xem chỗ này, nhìn chỗ kia, thỉnh thoảng lại dùng que chọc chọc, khiến Giang Khương rất bất đắc dĩ. Nhưng Giang Khương cũng hết cách, biết cô nàng này bình thường e là chưa bao giờ chơi trò này, cũng đành để mặc cô nàng nghịch. Sau đó hắn căn lửa, thấy cũng gần được rồi liền bôi chất lỏng của quả thơm lên bề mặt con gà, rắc thêm chút muối, nướng thêm một chút. Cùng với việc mùi hương mê người tỏa ra, Giang Khương liền lấy con gà xuống, xé thành hai nửa, đưa một nửa cho Tuyên Tử Nguyệt sớm đã thèm chảy nước miếng, sau đó hắn cũng bắt đầu cắn nửa còn lại. Nhìn hành động của Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt khẽ hừ một tiếng, nói: - Còn nói tôi ăn nhiều… Anh thì sao? Chẳng phải cũng ăn bao nhiêu đó thôi… - Khụ khụ… Bây giờ tôi hết cách mới giúp cô ăn một nửa, đây cũng là vì tốt cho cô thôi. Nếu cô ăn cả con gà thì ngày mai chắc chắn eo cô sẽ thêm hai lạng thịt đấy… Ông cụ Giang nằm trong phòng nhưng vẫn chưa ngủ, mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt mà bất đắc dĩ. Sáng sớm ngày thứ hai, Giang Khương dậy từ sớm, cùng ông cụ Giang luyện Ngũ Cầm Hí, còn Tuyên Tử Nguyệt tối qua ngủ hơi muộn nên hôm nay cũng dậy muộn hơn không ít. Giang Khương vừa luyện Ngũ Cầm Hí vừa cảm thấy hơi ấm lờ mờ ở xung quanh người bắt đầu bốc lên, lúc này hắn lại có vài suy nghĩ. Ông cụ có nền tảng chắc chắn hơn nhiều hắn nhưng lại không có phương pháp tu luyện nội khí, nếu hắn có thể truyền phương pháp vận khí Ngũ Cầm cho ông cụ thì tốt quá. Nhưng Giang Khương cũng biết phương pháp vận khí Ngũ Cầm của hắn đều được thúc đẩy nhờ vào Tổ sư gia ở trong mộng, thậm chí hắn còn chưa thật sự hoàn thành cả phương pháp vận khí Ngũ Cầm, đương nhiên không thể dạy ông cụ, đành đợi đến lúc hắn thật sự học được thì dạy vậy. Vậy nên Giang Khương cũng không sốt ruột, chỉ cùng ông cụ luyện từng chiêu từng thức của Ngũ Cầm Hí, sau đó tiếp tục để hơi ấm lờ mờ quanh người tràn ngập toàn thân, nuôi dưỡng cơ bắp và khung xương cả người mình. Đồng thời cũng để hơi ấm lờ mờ trong Khí Hải của hắn dày đặc hơn vài phần. Chờ đến khi hai ông cháu Giang Khương luyện xong Ngũ Cầm Hí thì Tuyên Tử Nguyệt cũng dậy rồi. Lúc này ông cụ Giang đã làm xong bữa sáng, đợi hai người ăn cơm. Sau khi ăn xong bát mì thịt gàTam tiên, Tuyên Tử Nguyệt nhìn thấy ông cụ đã đi ra ngoài bèn cười hỏi: - Lát nữa chúng ta về Vân Giang à? - Đúng vậy… Tôi đã tìm được Lão sơn sâm cần tìm rồi, về nhà cũng đã gần ba ngày, hôm nay cũng có thể về rồi… Giang Khương mỉm cười nói. Tuyên Tử Nguyệt cười cười, đột nhiên nói: - Những cây Lão sơn sâm kia anh định xử lý thế nào? Không định tìm thêm ít nữa à? - Hử? Giang Khương nghi hoặc nhìn Tuyên Tử Nguyệt một cái, sau đó nói: - Cô muốn nói gì? Nhìn thấy một tia nghi hoặc trong mắt Giang Khương, Tuyên Tử Nguyệt lúc này lộ ra ý cười quả nhiên, sau đó nói: - Anh không biết Lão sơn sâm có một số tác dụng đặc biệt đúng không? Nhìn ánh mắt có chút cổ quái của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương dường như đã ý thức được điều gì đó, trong lòng vừa động, sau đó nhìn về phía Tuyên Tử Nguyệt, nói: - Tác dụng đặc biệt gì? Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười, sau đó lắc đầu nói: - Chẳng lẽ người dạy anh luyện nội khí không nói với anh sao? Giang Khương hít một hơi thật sâu, sau đó yên lặng nhìn Tuyên Tử Nguyệt lắc đầu nói: - Không nói! - Ha ha… Tuyên Tử Nguyệt lắc đầu thở dài, sau đó cười khổ nói: - Lão sơn sâm đại bổ nguyên khí, cũng là một loại thuốc hỗ trợ tu luyện cực tốt đối với người luyện nội khí như chúng ta… Không ngờ anh lại không biết gì cả, thật không biết nội khí của anh tu luyện kiểu gì… - Hả? Nghe thấy câu này, mắt Giang Khương sáng lên, sau đó nhìn Tuyên Tử Nguyệt nói: - Ý cô là chúng ta cũng có thể tăng tốc độ tu luyện nội khí bằng Lão sơn sâm sao! - Đúng… Tuyên Tử Nguyệt gật đầu nói: - Từ lúc tôi mười sáu tuổi đã bắt đầu dùng Lão sơn sâm và một số loại thuốc đặc biệt khác để hỗ trợ tu luyện nhưng đến bây giờ tác dụng của các loại thuốc bình thường đã có hạn, phải là một số loại thuốc cực tốt mới được… Nói tới đây, Tuyên Tử Nguyệt nhìn Giang Khương nói: - Nhưng anh thì khác… Anh mới bắt đầu tu luyện nội khí, chưa từng sử dụng những loại thuốc này. Trong mấy năm này, những cây Lão nhân sâm mười mấy hai mươi năm trở lên đều có tác dụng hỗ trợ cực tốt cho việc tu luyện của anh… Đương nhiên là anh phải chú ý khống chế lượng dùng, ban đầu sử dụng ít thôi… - Nếu anh sử dụng những loại thuốc đại bổ nguyên khí này thì sẽ giúp ích rất nhiều cho anh đấy! Tuyên Tử Nguyệt mỉm cười nói.