Ngày thứ hai, theo yêu cầu của tỉnh trưởng Bạch, Giang Khương và Hồ lão đến bệnh viện số 1 khám lại cho lão thái thái và Bạch phu nhân. Hai lần trước không có mặt, hôm nay Bạch tỉnh trưởng cố tình ở lại bệnh viện chờ Hồ lão và Giang Khương. Nhưng ông lại không biết, buổi tối bên phòng khám vẫn phải có người trực. Giang Khương tất nhiên là không có vấn đề. Dù sao ngày nào hắn cũng ở phòng khám. Hôm nay Trương Nhạc được nghỉ, nhưng vì cuộc điện thoại của Chủ nhiệm Triệu, Hồ lão không thể làm gì hơn là yêu cầu Trương Nhạc ở lại trực, còn ông và Giang Khương thì lên xe Chủ nhiệm Triệu đã chuẩn bị sẵn. Đương nhiên, Tỉnh trưởng Bạch vì muốn thể hiện sự coi trọng của mình, xe phái đến đón hai thầy trò cũng là xe chuyên dụng của ông. Đây là lần thứ hai Giang Khương ngồi chiếc xe này, nhưng Hồ lão thì là lần đầu tiên. Nên biết rằng, ban đầu Tỉnh trưởng La cho Chủ nhiệm Lý đến đón bọn họ cũng là xe công vụ. Nhưng so với xe số 1 này thì vẫn còn thua kém một chút. Sau khi đến bệnh viện, thư ký của Tỉnh trưởng Bạch là Chủ nhiệm Triệu vô cùng thân thiết dẫn hai người đến phòng bệnh cao cấp. Tỉnh trưởng Bạch thấy hai người tiến vào, vội vàng đứng dậy đón chào, bắt tay Hồ lão và Giang Khương, đồng thời tỏ vẻ xin lỗi khi làm phiền hai người vào buổi tối. Hồ lão tất nhiên là không để ý. Sau khi hai bên khách sáo vài câu, Hồ lão và Giang Khương cùng đi với Tỉnh trưởng Bạch vào phòng trong khám lại cho lão thái thái. Mấy ngày qua, nhờ có thuốc của Giang Khương và Hồ lão, tinh thần của lão thái thái rõ ràng khỏe hơn trước rất nhiều. Hơn nữa nghe Bạch phu nhân nói, sau khi uống thuốc được hai ngày, lão thái thái ăn cũng nhiều hơn trước. Có công dụng như vậy, Tỉnh trưởng Bạch lại càng coi trọng hai thầy trò. Sau khi Hồ lão bắt mạch xong, liền ra hiệu bảo Giang Khương lên bắt mạch lại. Bây giờ ông vô cùng bội phục đệ tử của mình, đã xem hắn ngang hàng với ông. Đơn thuốc mà lão thái thái dùng lần trước cũng chính là Giang Khương kê. Hiệu quả không tệ, hiển nhiên đơn thuốc cũng không cần điều chỉnh quá nhiều. Giang Khương chỉ điều chỉnh lại hai vị thuốc, sau đó đưa đơn thuốc cho Hồ lão. Hồ lão cẩn thận nhìn qua, phát hiện kinh nghiệm của Giang Khương càng lúc càng nhiều. Thuốc mà hắn kê trên cơ bản rất phù hợp với nguyên tắc dùng thuốc của ông. Sau khi xem qua xong, ông mỉm cười nói với Tỉnh trưởng Bạch: - Sức khỏe của lão thái thái vẫn còn yếu, bà uống thêm ba thang thuốc nữa, đến lúc đó chúng tôi sẽ xem tình huống mà điều chỉnh. - Vậy thì tốt, chỉ mong Hồ y sư và bác sĩ Tiểu Giang quan tâm nhiều hơn. Đối với sự tận tình của Hồ lão, Tỉnh trưởng Bạch tất nhiên là không chê trách được, cuống quýt cảm ơn. Sau khi khám xong cho lão thái thái, tiếp theo chính là khám cho Bạch phu nhân. Lúc này, tại một KTV sang trọng, Từ Thanh Linh cau mày nói với Trương Du Chánh: - Du Chánh, chúng ta đi thôi. Nhìn biểu hiện không thích của Từ Thanh Linh, Trương Du Chánh buông ly rượu trong tay, nhìn mọi người đang uống rượu bên cạnh, chần chừ một chút rồi cười nói: - Cát thiếu, anh Ba, tụi em có việc xin phép đi trước. - Chưa gì đã đi rồi sao? Bây giờ mới 9h thôi mà. Trương Du Chánh, cậu đây là xem thường anh Ba, hay là không nể mặt Cát thiếu vậy? Một thanh niên đeo mắt kính nhìn Trương Du Chánh, trầm giọng nói. - Anh Ba, đương nhiên là không phải rồi. Chỉ là Thanh Linh cô ấy có chút không khỏe, nên tụi em xin phép về trước. Lời Trương Du Chánh còn chưa nói hết, liền bị đối phương ngắt lời: - Trương Du Chánh, tôi gọi cậu và Thanh Linh đến uống rượu, chính là muốn giới thiệu các người làm quen với Cát thiếu, cũng là có ý tốt, cũng đừng không biết phân biệt tốt xấu chứ. Thấy đối phương tức giận, trong lòng Trương Du Chánh có chút sợ hãi, không dám có bất cứ lời nói nào khác. Người thanh niên tóc ngắn đẹp trai bên cạnh vội lên tiếng: - Du Chánh, không nên gấp. Lúc này cũng chỉ mới hơn 9h, cứ uống thêm vài ly nữa. Nói đến đây, y quay sang nhìn Từ Thanh Linh, cười nói: - Thanh Linh tiểu thư, thời gian còn sớm, hãy ngồi thêm một chút, hát vài bài, xem như nể mặt tôi đây. Thấy người thanh niên này lên tiếng, Trương Du Chánh lại càng không dám nói, đành gật đầu: - Cát thiếu khách sáo rồi. Vậy chúng tôi xin ngồi thêm một lát nữa. Đối phương khách sáo như vậy, mặc dù Từ Thanh Linh có chút không muốn nhưng cũng không thể rời đi. Dù sao cô cũng không dám đắc tội với người thanh niên này. Chỉ là trong lòng cô có sự tức giận. Đều tại Trương Du Chánh, cái gì nói là ăn bữa cơm cùng với mấy người bạn học có năng lượng. Kết quả năng lượng thì quả thật có năng lượng, là con trai của Phó tỉnh trưởng thường vụ, nhưng tất cả đều khiến cho cô không thích nổi. Rõ ràng là nói ăn bữa cơm, nhưng bị ép uống mấy ly rượu vang, lại còn bị kéo đến đây hát. Những hoạt động như vậy, Từ Thanh Linh cũng đã tham gia vài lần khi còn ở tổ Ngoại giao. Nhưng vì không thích, cho nên cô mới rời khỏi tổ Ngoại giao. Lần này vì Trương Du Chánh hẹn với cô, thành ra mới đến đây. Ai ngờ lại bị biến thành như vậy, muốn đi cũng đi không được. Từ Thanh Linh miễn cưỡng cười. Cô cũng không phải là mấy cô gái không có não. Cô biết rõ năng lượng của Cát thiếu bên cạnh. Nhị công tử của tỉnh Sở Nam, ai dám không nể mặt. Cho dù cô cảm thấy không thoải mái thì cũng phải nhịn. Thấy hai người không phản đối nữa, người tên anh Ba mang mắt kính, cũng là cựu sinh viên trường bọn họ liền rất nhanh phá tan không khí không thoải mái, bưng ly rượu, cười ha hả nói: - Nào, nào Du Chánh, Thanh Linh, lời anh Ba nói thì không tính, chỉ có Cát thiếu nói mới chịu nghe. Hai người phải xin lỗi tôi, nào phạt rượu, phạt rượu. Nhìn anh Ba nở nụ cười, Trương Du Chánh cũng đành bưng ly rượu lên, tươi cười nói: - Vâng, anh Ba, em tự phạt một ly. - Không được, không được, chẳng lẽ anh Ba tôi có giá trị chỉ bằng một ly thôi sao? Cậu phải tự phạt ba ly. Anh Ba cười hắc hắc nói.