Phó tỉnh trưởng Dương cũng không biết được rốt cuộc Giang Khương dựa vào thủ đoạn gì mà khiến cho một Phó tỉnh trưởng thường vụ như ông lại bị chọc tức đến như vậy. Nếu không phải vì con trai của mình, ông làm sao mà sợ một tên nhãi ranh uy hiếp chứ? Nhưng Dương đại thiếu thì dường như không biết cảm kích. Sau khi biết được nhà mình phải bồi thường cho Giang Khương một vạn, hiện tại đang nổi bão trước mặt mẹ của mình. - Mẹ, mẹ nhìn con nè, mẹ nhìn con nè. Con bị người ta đánh thành như vậy, kết quả còn phải bồi thường tiền cho nó. Mẹ bảo con sau này làm sao mà ra ngoài gặp người ta chứ? Dương Thiếu Cát chỉ vào gương mặt sưng phù mấy ngày không xẹp của mình, nổi giận với mẹ của y. - Ai ui, con của mẹ ơi, con đừng tức giận, đừng tức giận. Mẹ nhất định sẽ xả giận cho con. Nhìn bộ dạng của con trai, lòng Dương phu nhân đau như cắt, vội vàng an ủi. Nhưng lúc đó cũng vừa lúc Phó tỉnh trưởng Dương về đến nhà, thấy con trai đang la hét, ngọn lửa trong lòng liền phát ra, bước đến tát cho Dương Thiếu Cát một cái. Dương Thiếu Cát nhất thời không phản ứng kịp, liền ôm mặt mở to mắt nhìn cha, ánh mắt không thể tin nổi. - Súc sinh. Phó tỉnh trưởng Dương tức giận mắng một câu, sau đó lại nhịn không được đạp cho Dương Thiếu Cát một cái rồi bỏ về thư phòng của mình. - Ông...ông làm gì vậy? Thiếu Cát bị người ta đánh thành như thế, ông còn không xả giận cho nó, lại còn đánh nó? Dương phu nhân đuổi theo, gào to lên. - Còn nói nữa, cũng là do cách bà dạy con. Nếu bà không dạy hư nó như vậy, tại sao tôi lại phải vì tên súc sinh như nó mà bị người khác khi dễ? Phó tỉnh trưởng Dương tức giận nói: - Nếu không phải vì nó, ai dám uy hiếp Dương Nhị Lao tôi? Dương Nhị Lao tôi cả đời chưa từng hạ thấp mình trước ai. Hôm nay vì tên súc sinh đó mà bị người ta tống tiền, lại còn là một tên nít ranh. Nếu không phải tôi chỉ có một mình nó là con trai, tôi lại đi quan tâm đến sống chết của nó sao? Trong lúc nhà của Phó tỉnh trưởng Dương đang bốc hỏa ngút trời thì nhà Phó thị trưởng Lưu lại lặng yên không một tiếng động. Phó thị trưởng Lưu và vợ đang ở khoa chỉnh hình bệnh viện số 1. Phó thị trưởng Lưu vốn muốn giáo huấn con mình vài câu, nhưng thấy chân của con trai bị bó bột trắng toát, chân treo lên cao, trong lòng thở dài, rốt cuộc cũng nhịn xuống. - Lão Lưu, chúng ta đã đưa tiền, sẽ không xảy ra việc gì chứ? Lúc này, Lưu phu nhân một chút cũng không nhìn ra được vẻ cao ngạo như hồi sáng, chỉ khẩn trương nhìn ông xã nhà mình. Nửa tiếng trước, bà nghe Dương phu nhân đã đưa cho tên tiểu tử kia một vạn đồng, trong lòng liền chột dạ. Cho đến khi nghe được chồng mình đưa cho người ta đến năm vạn, hơn nữa đối phương đã nhận, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Sắc mặt Phó thị trưởng Lưu trầm xuống, nói: - Không có việc gì đâu. Tên tiểu tử đó cũng không phải là người có dũng khí xằng bậy. Hôm nay hắn mở miệng đòi tiền thuốc men, bất quá cũng chỉ vì sáng nay bà đi với Dương phu nhân mà thôi. Việc qua rồi đừng nhắc lại nữa. Nếu không phải Dương phu nhân muốn đến chỗ người ta làm loạn thì cũng đâu xảy ra chuyện này. Coi như của đi thay người. Nghe Phó thị trưởng Lưu nói, Lưu phu nhân nhìn con trai của mình, trong lòng cảm thấy nghẹn khuất. Con trai của mình bị đánh thành như vậy, lại phải coi là của đi thay người. Nhìn sắc mặt tối tăm của vợ, trong lòng Phó thị trưởng Lưu cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Sau lưng đối phương có Tỉnh trưởng Bạch. Hơn nữa việc này cũng là phía mình đuối lý. Ngay cả Tỉnh trưởng Dương cũng phải bồi thường, ông còn có thể nói cái gì được nữa. Nên biết rằng, bây giờ Tỉnh trưởng Dương sắp được điều chuyển, còn mình thì muốn bò lên cũng phải được Tỉnh trưởng Bạch phê duyệt. Nếu không có việc gì thì không nên đắc tội với thằng ranh đó, tránh cho tỉnh trưởng Bạch ghi nhớ trong lòng. Ngày thứ ba, Từ Thanh Linh xuất viện. Trương Du Chánh trong lòng cảm thấy áy náy nên cố ý chạy đến giúp đỡ Từ Thanh Linh ra viện. Bước ra khỏi cổng bệnh viện, cảm nhận được ánh mặt trời chiếu đến, Từ Thanh Linh thở phào nhẹ nhõm. Trạng thái của Trương Du Chánh vẫn không tốt lắm, nhưng khi nhìn thấy Từ Thanh Linh mỉm cười, trong lòng cũng cảm thấy vui lây. Nhìn cảnh tượng này, Giang Khương mỉm cười. Trải qua chuyện lần này, có lẽ Trương Du Chánh và Từ Thanh Linh sẽ trưởng thành hơn một chút, bắt đầu hiểu được sự tàn khốc của xã hội. Đây cũng coi như là một chuyện tốt. - Xin chào bác sĩ Giang. - Xin chào bác sĩ Giang. - Xin chào bác sĩ Giang. Y tá bệnh viện số 1 nhìn chàng thanh niên mặc áo khoác bình thường, vô cùng đẹp trai bước đến, đều mỉm cười chào hỏi. Ngay cả những bác sĩ gặp gỡ lần đầu cũng khách khí bắt chuyện: - Xin chào bác sĩ Giang. Thỉnh thoảng có bệnh nhân hoặc người nhà bệnh nhân đi ngang qua, nhìn vị bác sĩ trẻ tuổi không mặc áo blouse đều không khỏi có chút tò mò. Bệnh viện số 1 từ lúc nào tuyển được vị bác sĩ còn trẻ như vậy? Nhìn qua cũng chỉ dưới ba mươi, chẳng lẽ là bác sĩ thực tập? Nhưng tại sao lại không mặc áo blouse? Đối mặt với ánh mắt hồ nghi lẫn tò mò, còn có sự nhiệt tình bắt chuyện của các y tá, Giang Khương cũng có chút bất đắc dĩ. Gần đây hắn đến bệnh viện số 1 hơi nhiều, nhưng cũng không còn cách nào khác. Tinh thần của lão thái thái rất tốt, thường xuyên tìm hắn tâm sự hay bắt mạch gì đó. Giang Khương cho rằng, mặc dù gương mặt của hắn cũng khá đẹp trai, ngày thường cũng rất được già trẻ lão ấu yêu thích, nhưng cũng không phải ngay cả bà già tám mươi tuổi cũng thích hắn luôn chứ? Giang Khương có chút rối rắm, nhưng cũng may là cô Tần cũng đã giải thích với hắn, nói con trai của cô và Tỉnh trưởng Bạch đang ở nước ngoài, muốn gặp cũng khó mà gặp được, cho nên mới muốn gặp Giang Khương đến như vậy, còn nói cái gì là nhờ Giang Khương nếu có thời gian rảnh thì đến thăm lão thái thái. Hơn nữa, Bạch phu nhân cũng rất thích Giang Khương, trực tiếp bảo Giang Khương gọi mình là cô Tần, gọi lão thái thái là nãi nãi, chỉ thiếu điều không nhận làm con nuôi thôi. Đối mặt với yêu cầu của lão thái thái, Giang Khương tất nhiên là không có cách nào cự tuyệt, đặc biệt là Tỉnh trưởng Bạch khá chiếu cố hắn. Chuyện lần này, nếu không có Tỉnh trưởng Bạch đứng đằng sau, phiền toái của Giang Khương hẳn sẽ rất lớn. Cho nên, Giang Khương cũng đành phải dành một ngày một tiếng đến thăm, thuận tiện kiểm tra cho lão thái thái và cô Tần luôn. Đứng trước cửa phòng bệnh của lão thái thái, Giang Khương nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó trực tiếp đẩy cửa bước vào. Bạch phu nhân nghe được thanh âm, từ phòng trong bước ra, thấy là Giang Khương, liền vui mừng nói: - Là Tiểu Nguyên à? Mau vào đi. Lão thái thái vừa mới nhắc, tại sao hôm nay không thấy cháu đến. Giang Khương mỉm cười bước vào, liền nhìn thấy lão thái thái đang ngồi dựa lưng vào đầu giường. Thấy Giang Khương bước đến, liền mỉm cười nói: - Tiểu Nguyên đến rồi à? Mau đến đây đi. Bác Dương của cháu hôm nay mang đến cho nãi nãi rất nhiều trái cây ngon, cháu nếm thử đi. Bạch phu nhân vội vàng cầm một quả táo đưa cho Giang Khương: - Nào, Tiểu Nguyên nếm thử đi. Đây là Triệu Cường vừa mới mang đến, cô đã rửa sạch rồi đấy. - Vâng, cảm ơn nãi nãi, cảm ơn cô Tần. Giang Khương cũng không khách sáo, tiếp nhận rồi cắn một cái, cảm giác ngọt ngào tan ra trong miệng, liên tục gật đầu: - Ngon lắm, ngon lắm. Thấy Giang Khương ăn rất ngon, lão thái thái và Bạch phu nhân cũng cảm thấy vui. Bạch phu nhân hỏi: - Tiểu Nguyên, Từ tiểu thư xuất viện chưa? Nghe Bạch phu nhân hỏi, Giang Khương gật đầu: - Cảm ơn cô Tần và Tỉnh trưởng quan tâm, Thanh Linh đã xuất viện rồi. - Xuất viện là tốt rồi, xuất viện là tốt rồi. Bạch phu nhân cảm thán nói: - Con trai của Phó tỉnh trưởng Dương có tiếng là không vâng lời, trong nhà lại nuông chiều. Cháu dạy cho nó bài học như vậy là đúng. Nếu không thì không biết đứa bé đó sẽ còn gây ra chuyện lớn gì nữa. - Tỉnh trưởng Dương coi như cũng biết điều, nghe nói cũng đã bồi thường tiền thuốc men. Tiểu Nguyên, cháu không cần lo lắng chuyện này nữa. Hai tháng nữa ông ấy sẽ được điều đi, sẽ không còn chuyện gì nữa đâu. Nghe Bạch phu nhân trấn an, trong lòng Giang Khương cũng cảm kích: - Cảm ơn cô Tần. Ăn xong quả táo, Giang Khương đứng dậy rửa tay, sau đó lại kiểm tra cho lão thái thái một chút, mỉm cười nói: - Nãi nãi, sức khỏe của bà khôi phục rất nhanh. Sau khi cắt chỉ xong, bà có thể xuống đất đi lại được rồi. - Thật sao? Vậy thì tốt quá. Nghe nói sắp được xuống đất, lão thái thái vui mừng vô cùng, cảm thán nói: - Thật sự là nhờ Tiểu Nguyên và Hồ lão y sư nhiều lắm. Nếu ngày nào bà cũng nằm trên giường, mọi người sẽ mệt chết. Nói chuyện với lão thái thái thêm một lát nữa, Giang Khương lại kiểm tra cho Bạch phu nhân. Hắn đã châm cứu cho bà ba lần, mấy ngày qua bà không uống thuốc, nhưng cũng chỉ tái phát có một lần, cũng không nghiêm trọng lắm. Xem ra hiệu quả thật tốt. Sau khi kiểm tra hết thảy, nhìn vẻ mặt chờ mong của Bạch phu nhân, hắn mỉm cười nói: - Cô Tần, tình hình sức khỏe của cô đã ổn. Cô cũng nên tiếp tục uống thuốc. Khi cháu rảnh sẽ châm cứu cho cô. Xem tình hình một tháng sau như thế nào. Nếu như ổn, cô có thể ngưng dùng thuốc tây. Một tháng uống ba bốn thang trung y là được. Nghe Giang Khương nói, trong lòng Bạch phu nhân cũng rất vui: - Vậy thì tốt. Chỉ cần căn bệnh của cô không tái phát là được rồi. Tiểu Nguyên, thật sự cảm ơn cháu rất nhiều. Ở trong phòng bệnh gần một tiếng, Giang Khương mới trở lại phòng khám. Thấy Giang Khương trở về, Hồ lão cười tủm tỉm: - Giang Khương, sở Y tế gửi thông báo, ba ngày sau sẽ cử hành đại hội truyền thừa trung y. Con cũng nên chuẩn bị đi. - Sao ạ? Đại hội thi đấu truyền thừa trung y? Giang Khương sửng sốt. Hắn sớm đã đem chuyện này quăng ra sau đầu rồi.