Khi nhóm thứ hai bắt đầu được mấy phút, bên dưới lại truyền đến tiếng kêu kinh hãi. Một lần nữa đã có người khám xong, thu hút không ít ánh mắt của mọi người. Giang Khương ngẩng đầu, sau đó nhìn thấy Trương Dương đang bước đến. Thấy Giang Khương nhìn mình, Trương Dương cười lạnh, đầu lại càng ngẩng cao vài phần. - Người này cũng thật bưu hãn. Giang Khương cười thầm. Hai thầy trò này quả nhiên rất giống nhau. Người nào cũng kiêu ngạo. Xem ra là muốn rửa mối nhục lần trước. Nhưng Giang Khương không thèm để ý, chỉ mỉm cười, sau đó nhắm mắt dưỡng thần. Gương mặt Trương Nguyệt Chánh rốt cuộc cũng đã sáng hơn. Đồ đệ của ông ta chỉ tốn vài phút đã khám xong, so với Giang Khương không thua kém bao nhiêu. - Lão Trương, đồ đệ của ông không tệ. Xem ra có thể cạnh tranh với Giang Khương rồi. Có lão y sư nhìn gương mặt sáng láng của Trương Nguyệt Chánh, liền nói. - Haha, lão Dương, quá khen, quá khen. Trương Nguyệt Chánh vui vẻ nói. Đợi thêm vài phút nữa, nhóm thứ hai cũng đã thi xong. Giang Khương bắt đầu vòng thi thứ hai. Vòng thi thứ hai, Giang Khương ngồi bàn đầu tiên, bệnh nhân bị nội khoa, khó thở mãn tính. Vị y sư bên cạnh đưa cho Giang Khương tờ giấy ghi câu hỏi. Giang Khương nhìn một chút, thấy trên đề bài yêu cầu đưa ra chẩn đoán về trung y lẫn tây y, còn có loại thuốc có liên quan. - Chẩn đoán và dùng thuốc tây y? Giang Khương sửng sốt, nhưng cũng không cảm thấy điều gì ngoài ý muốn. Dù sao bác sĩ Trung y cũng phải học Tây y. Chỉ cần không gặp phải bệnh quá phức tạp là được. Nội khoa đối với Giang Khương cũng không phải là môn khó. Có tổ sư gia chỉ dạy lâu như vậy, hơn nữa đi theo Hồ lão mấy tháng, một chút vấn đề cũng không có. Hắn hỏi người bệnh vài câu, sau đó dùng tay bắt mạch, cảm giác mạch đập rồi ngưng, rất nhanh trong đầu xuất hiện một tin tức: - Mạch Kết. Giang Khương mỉm cười, nhìn sắc mặt tái xanh của người bệnh, sau đó đã có phán đoán đại khái về tình huống của người bệnh. Tiếp theo, hắn cầm ống nghe nghe nhịp tim và phổi của bệnh nhân, rồi dùng máy đo huyết áp, cuối cùng cầm bút bắt đầu viết. - Chẩn đoán Trung y: tức ngực do huyết khí ứ trệ. Chẩn đoán Tây y: đau thắt ngực do thiếu máu cơ tim. Có thể dùng ba thang Huyết Phủ Trục Ứ thang để chữa. Lần này Giang Khương theo đúng quy củ mà viết rất rõ ràng, chi tiết. Tuy là hơi phức tạp một chút, nhưng với tốc độ bình thường của hắn, bất quá cũng chỉ tốn có bảy tám phút là đã nộp bài. Mặc dù đã sớm biết năng lực của Giang Khương không kém, nhưng vị y sư phụ trách bàn khám bệnh này cũng không khỏi kinh ngạc nhìn tờ giấy đáp án của Giang Khương. Đọc qua một lần, ánh mắt lại càng ngạc nhiên hơn , sau đó ngẩng đầu nhìn Giang Khương: - Được rồi, nghỉ ngơi một chút đi. Thấy Giang Khương lại tiếp tục xong sớm, Hồ lão mỉm cười, còn sắc mặt Trương Nguyệt Chánh thì âm trầm. Trương Dương đang nghỉ ngơi trên đài cũng nhìn thấy Giang Khương bước về khu chờ, nét mặt cũng có chút biến đổi, nghiến chặt hàm răng. Thời gian từng phút một trôi qua. Sau hai tiếng, mười người tham gia thi đấu đã thi xong. Tất cả mọi người quay trở lại hàng ghế dưới đài, chuẩn bị nghe tuyên bố thành tích cuối cùng. Nhưng tình hình lần này tương đối rõ ràng. Mọi người đều biết ai là người nộp bài sớm nhất, và cũng chỉ có hai người. Hơn nữa còn là người chiếm hai vị trí đầu tiên trong phần thi lý thuyết. Rất nhanh, tất cả đáp án đều được chuyển cho các giáo sư của bệnh viện Y Dược số 1 trực thuộc đại học Y Dược chấm. Nhìn các vị lão giáo sư trên đài, vẻ mặt Trương Dương vô cùng tự đắc. Y đối với cuộc thi vừa rồi tự tin mười phần. Y tin vào đáp án của mình, cho dù không chính xác 100%, nhưng tám chín chục phần trăm là phải có. - Haha, Tiểu Trương, thế nào? Có tự tin không? Những lão y sư ngồi bên cạnh Trương Nguyệt Chánh nhìn Trương Dương, ánh mắt tràn đầy tán thưởng. Trương Dương mỉm cười, gật đầu nói: - Vấn đề xảy ra không lớn. - Vậy có lấy được vị trí thứ nhất không? Một lão y sư hưng phấn hỏi. Trương Dương mỉm cười, cũng không đáp lại. Nhìn biểu hiện tự tin của đồ đệ, Trương Nguyệt Chánh cũng thở phào nhẹ nhõm, gương mặt bắt đầu hưng phấn hơn. Ông vô cùng tin tưởng đồ đệ này của mình. Nếu y đã có biểu hiện như vậy, hẳn là sẽ không sai. - Haha, lão Trương, chúc mừng, chúc mừng. Một số lão y sư bên cạnh đều đứng dậy chúc mừng Trương Nguyệt Chánh. - Haha, khách khí rồi, khách khí rồi. Kết quả cuối cùng còn chưa có mà. Trương Nguyệt Chánh vội vàng lắc đầu cười, nhưng sự đắc ý thì ai cũng nhìn thấy được. Hồ lão đằng sau thì khẩn trương nhìn Giang Khương: - Thế nào? Có tự tin không? Giang Khương nhún vai, sau đó cười nói: - Hẳn là không tệ lắm. - Vậy là tốt rồi. Hồ lão nghe xong, cũng thở phào một hơi. Chấm bài cũng không phải là chuyện hao tốn sức lực nhiều. Hơn mười phút sau, các lão giáo sư đều ký tên lên đáp án, xác định sáu vị trí đầu tiên, đồng thời cũng xác định ba vị trí tóp đầu. Rất nhanh, Hiệu trưởng Đào cầm kết quả, dưới ánh mắt của mọi người, bước lên trên đài. Hiệu trưởng Đào nhẹ nhàng vỗ vào micro, sau đó cười nói: - Được rồi, bây giờ thì kết quả cuối cùng cũng đã có. Nhìn thành tích của các bác sĩ trẻ, tôi cảm thấy rất vui. Đặc biệt có hai vị trong đó, thành tích tương đối ưu tú, thậm chí có thể nói là hoàn hảo. - Bây giờ tôi xin tuyên bố sáu người nằm trong sáu vị trí đầu tiên của đại hội thi đấu Trung y truyền thừa. - Vị trí thứ sáu: Từ Ngang. Nghe tên của mình, Từ Ngang ngồi cách Giang Khương không xa liền cảm thấy vui mừng. Còn La lão sư cũng hài lòng không kém. Những lão y sư ngồi bên cạnh đều mỉm cười chúc mừng La y sư. - Vị trí thứ năm:... - Vị trí thứ ba: Cổ Linh Ích. Sau khi đọc xong vị trí thứ ba, Hiệu trưởng Đào ngừng một chút rồi nói tiếp: - Về vị trí thứ nhất và thứ hai, kỳ thật thì thành tích của hai người này có thể nói là khó phân cao thấp. Cuối cùng, trải qua thảo luận, chúng tôi cũng đã đưa ra được kết quả cho hai vị trí này. - Nhưng cho dù là thế nào, bất luận ai nhất ai nhì, tất cả cũng đều là nhân tài về trung y của Sở Nam chúng ta. Nghe Hiệu trưởng Đào nói xong, ánh mắt của mọi người đều hiện lên sự hưng phấn. Tất cả mọi người đều nhìn ra được biểu hiện của Trương Dương và Giang Khương vừa rồi, có thể nói là rất kịch liệt. Giang Khương chỉ mất vài phút đã xem xong cho một người bệnh, nhưng Trương Dương cũng không thua kém. - Bây giờ tôi tuyên bố, vị trí thứ hai là Trương Dương. Còn vị trí đầu tiên, chính là Giang Khương. Nghe Hiệu trưởng Đào tuyên bố, Giang Khương và Hồ lão thở phào một hơi, còn hai thầy trò Trương Nguyệt Chánh thì sắc mặt xanh mét. Những lão y sư khác nhìn hai thầy trò Trương Nguyệt Chánh bằng ánh mắt cổ quái. Ánh mắt này khiến cho sắc mặt Trương Nguyệt Chánh trở nên đỏ bừng, sau đó chuyển sang tái xanh, rốt cuộc nhịn không được mà trừng mắt nhìn Trương Dương. - Bây giờ chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay hoan hô bọn họ. Hiệu trưởng Đào tất nhiên là không chú ý đến cảnh tượng này, đang muốn vỗ tay, nhưng một người từ dưới đài bất ngờ xông lên, tức giận nói: - Tôi không phục. Mọi người đang chuẩn bị vỗ tay, đột nhiên bị tiếng kêu này thu hút. - Tôi không phục. Rõ ràng tôi làm tốt hơn Giang Khương, tại sao cậu ta lại được giải nhất? Trương Dương đứng dưới đài, không cam lòng mà nói lên trên đài. - Ơ! Không chỉ Hiệu trưởng Dương trên đài cứng đờ mà ngay cả những người bên dưới cùng với những lão y sư chấm bài cũng biến sắc. - Trương Dương, ngồi xuống, không được xằng bậy. Trương Nguyệt Chánh cũng không ngờ Trương Dương lại tự tin vào bản thân mình như vậy, dám làm khó Hiệu trưởng Dương và các lão giáo sư chấm bài. Nhưng thật sự thì ông cũng cảm thấy hoài nghi. Vừa rồi Trương Nhạc đã nói, y dễ dàng hoàn thành đáp án cho bốn người bệnh, không hề để xảy ra vấn đề. Hơn nữa, Hiệu trưởng Đào cũng nói thành tích của hai người khó phân cao thấp. Đột nhiên xuất hiện biến cố như vậy, ông hiển nhiên là có sự nghi ngờ. Dù sao quan hệ giữa Giám đốc sở Bạch và Giang Khương khá thân. Đám người Hiệu trưởng Đào không phải là không có khả năng thiên vị.