- Tỷ lệ cược mới nhất thắng 1: 1.1... thua 1:0.9... Lý Mạnh nghe đối phương nhỏ giọng nói xong sắc mặt hơi thay đổi, lộ ra chút hưng phấn và kỳ lạ, quay đầu lại nhìn hai người ngồi trước máy tính bên cạnh trầm giọng nói. Mã Tiểu Duệ đứng cạnh vừa mới đặt cược xong, lúc này nhíu mày trầm giọng nói: - Tôi nói này Lý Mạnh, tôi vừa đặt cược xong... Sao anh lại hạ tỷ lệ cược xuống vậy, ban nãy vẫn còn 1:1.2... Có phải anh thấy tôi đặt một ngàn điểm nên muốn chơi xấu không? Lý Mạnh nghe thấy giọng Mã Tiểu Duệ bực bội như vậy liền cười hì hì, nhìn Mã Tiểu Duệ lắc đầu nói: - Chậc chậc, xem kìa... Mã đại tiểu thư, trước mặt cô ai mà dám chơi xấu chứ, Lý Mạnh tôi cho dù thế nào cũng không dám chơi xấu cô. Có điều vận may của Mã đại tiểu thư của cô vẫn còn tót đấy, nếu đến muộn một phút nữa tỷ lệ đặt cược của cô đã là 1: 1 rồi. - Thế thì còn được... Mã Tiểu Duệ cũng không chu ý đến 0.1 này, có điều cô không thích mình phải chịu thiệt mà thôi. Cô lập tức nhăn mũi, khẽ hừ một tiếng. - Đúng rồi... Sao kèo của anh thích đổi là đổi vậy? Mã Tiểu Duệ nhìn Lý Mạnh, đột nhiên hiếu kỳ nói. - Kèo đương nhiên phải đổi rồi... Chỉ cần cô chưa đặt cược, vậy thì nhà cái có thể tùy theo thay đổi của tình hình để điều chỉnh kèo, còn chuyện cô có đặt hay không đó là chuyện của cô! Lý Mạnh nhìn Mã Duệ Hoằng trên mặt lộ ý cười. Nếu nói trong viện này, ngoại trừ mấy vị Thiên y sư và Y sư nhất phẩm ra, gã thật sự không kiêng kỵ a, nhưng Mã Duệ Hoằng Mã đại tiểu thư trước mặt gã thật sự vẫn hơi kiêng kỵ. Cũng chẳng phải sau lưng Mã Duệ Hoằng này có bối cảnh gì, chỉ vì cô nàng này thật sự lợi hại. Nếu không có sự xuất hiện của Giang Khương, cô ấy đã chiếm cứ danh hiệu Y sĩ tam phẩm trẻ nhất trong hai mươi năm nay của Thiên Y viện. Hơn nữa thực lực của cô cũng tương đối không yếu. Cho dù là Lý Mạnh nếu đối đầu với Mã Duệ Hoằng vậy thì cũng chỉ có thể cúi đầu nhận thua. Cách đây một hai năm, Lý Mạnh cũng có ý với Mã Duệ Hoằng vừa hoạt bát lại cực kỳ ưu tú. Có điều, khi Lý Mạnh tiếp cận đã bị Mã Duệ Hoằng hung hăng giáo huấn một trận không chút nể mặt. Lý Mạnh lại không phải đối thủ của Mã Duệ Hoằng, cho nên Lý Mạnh đã mất sạch mặt mũi. Lý Mạnh lại chẳng có cách gì khác với Mã Duệ Hoằng cho nên sau này chỉ đành lùi xa ba mét... Sau đó gã cũng không dám trêu chọc Mã Duệ Hoằng nữa. Gã hiểu rất rõ, nếu thật sự chọc giận Mã Duệ Hoằng, cô nàng sẽ chẳng thèm để ý là ai, ai chọc vào kẻ đó xui xẻo... Đương nhiên, trước mắt có một người ngoại lệ, có điều không biết người đó là ai thôi. - Tình hình thay đổi cái gì? Giang Khương lại thế nào rồi? Mã Duệ Hoằng nghe Lý Mạnh nói vậy thì cuối cùng cũng có phản ứng, hình như do bên Giang Khương có thay đổi nên Lý Mạnh mới thay đổi kèo. Cô lập tức căng thẳng hỏi. Lý Mạnh nhìn bộ dạng vô cùng quan tâm của Mã Duệ Hoằng thì thoáng lộ vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn nói: - Đèn đỏ của Phòng sám hối đã sáng bảy tiếng đồng hồ nhưng Giang Khương vẫn không hề có phản ứng gì... - Đèn đỏ sáng bảy tiếng đồng hồ? Lúc này đôi mắt lớn của Mã Duệ Hoằng cũng trợn to. Bảy tiếng đồng hồ điều này cũng có nghĩa là dược vật không ngừng cuồn cuộn trong lỗ thông gió bảy tiếng đồng hồ... Càng chứng tỏ Giang Khương đã kiên trì được bảy tiếng đồng hồ không có phản ứng gì dưới tác dụng của thuốc ảo giác. Điều này khiến Mã Duệ Hoằng lo lắng, đồng thời cô cũng cảm thấy chấn động... Không những Mã Duệ Hoằng như vậy mà sau khi tin tức tỷ lệ cược giảm nhanh chóng truyền đi, tất cả mọi người biết rõ Giang Khương đã kiên trì trong đèn đỏ được bảy tiếng đồng hồ hơn nữa hình như vẫn còn có thể kiên trì tiếp nữa. - Yêu nghiệt... thật sự là yêu nghiệt... Mọi người vừa kinh ngạc đồng thời cũng chỉ có thể lắc đầu cảm thán. Tên này quả nhiên hơn người... chả trách thằng nhãi này có thể vượt qua kỳ khảo hạch tấn thẳng cấp y sĩ... Quả nhiên là yêu nghiệt... Có điều mọi người vừa kinh ngạc, nhưng cũng tò mò, rốt cuộc sao Giang Khương này có thể kiên trì lâu như vậy... Giang Khương có thể kiên trì bao lâu, mọi người không biết, nhưng Giang Khương đang ngồi trong Phòng sám hối tối đen kia vốn lông mày khẽ nhíu lại, không biết từ khi nào lông mày đã thả lỏng ra, một lần nữa khôi phục vẻ mặt lãnh đạm. Có điều hình xăm màu đỏ nhạt trên vai trái Giang Khương lúc này vẫn lấp lóe không nhanh không chậm, lộ ra sự thần bí. Sau nửa tiếng đồng hồ, một dòng tin tức hiện lên: “Cơ thể đã sản sinh ra kháng lực tạm thời tương ứng với chất ảo giác này... Hệ thống trao đổi chất của cơ thể bắt đầu chậm lại, khôi phục trạng thái bình thường...” Khi dòng tin tức này lóe lên, vốn dòng chảy máu và nhịp tim hơi tăng nhanh của Giang Khương lúc này đã dần hồi phục trạng thái chậm rãi bình thường. Các tế bào của cơ thể cũng từ tăng nhanh bắt đầu giảm chậm lại... Có kháng lực tạm thời này, dĩ nhiên Giang Khương cũng đần quen với chất ảo giác trong không khí rồi. Lý phán quan dĩ nhiên không hề biết những điều này, lão chỉ có thể thấy Giang Khương vẫn ngồi ở đó, dường như không hề có chút phản ứng gì. - Thằng nhãi này vẫn có thể kiên trì như vậy... Sắc mặt của Lý phán quan hơi xanh, lão thật sự không ngờ, chất ảo giác đã liên tục cung cấp bảy tiếng đồng hồ, vậy mà Giang Khương vẫn có thể trụ được. Sau khi lão nhẹ nhàng thở hắt ra liền yên lặng nhìn Giang Khương trên màn hình một lúc lâu, cuối cùng lạnh giọng lầm bầm nói: - Giỏi... thằng ranh, có bản lĩnh thì mày cứ kiên trì đi, tao xem mày còn có thể kiên trì bao lâu... Lúc này, thời gian hiển thị trên màn hình máy tính đã gần đến sáu giờ tối. Lý phán quan thoáng nhìn vào màn hình giám sát, sau đó đứng dậy đi ra, bên cạnh màn hình giám sát lúc này đèn đỏ vẫn tiếp tục lấp lóe... Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Giang Khương vẫn yên lặng ngồi trong Phòng sám hối, giống như chất gây ảo giác hít vào phổi không hề tồn tại. Lý phán quan hiếm hoi lắm mới đến văn phòng sớm một tiếng đồng hồ, nhìn vào màn hình giám sát thấy vẫn giống như bình thường, Giang Khương vẫn đứng trong căn Phòng sám hối nhỏ hẹp, chậm rãi hoạt động tay chân, động tác vô cùng lưu loát nhẹ nhàng... Trong mắt Lý phán quan vốn mang chút mong chờ trong nháy mắt đã trở nên lạnh băng... Lão là người quản lý Phòng sám hối, hôm qua lão đã loáng thoáng nghe thấy, giờ bên ngoài đã bắt đầu đem chuyện Giang Khương ở Phòng sám hối ra đánh cược. Mà người quản lý Phòng sám hối như lão bị người ta lén gọi là Lý phán quan dĩ nhiên cũng là mục tiêu chú ý của tất cả mọi người. Dường như tất cả mọi người đều chú ý nơi này, đều âm thầm đoán xem, lần này lão có thất bại hoàn toàn không, bại dưới tay một thằng nhãi phải vào Phòng sám hối... Lý phán quan ngồi trước bàn làm việc, lẳng lặng nhìn chằm chằm màn hình, sắc mặt âm trầm không biết đang nghĩ gì. Liêu Dương và Tôn Nghị lúc này cũng đang ở chung: - Yên tâm đi, chúng ta không thua được đâu... Liêu Dương nhìn Tôn Nghị đang lo lắng, tự tin cười nói: - Bên Lý phán quan đã cho người đi nghe ngóng thử rồi... Với tính cách của Lý phán quan, chắc chắn lão sẽ không chịu thua đâu. Lão ưa thể diện nhất, chắc chắn sẽ không để Giang Khương bình yên bước ra đâu...