Kathleen đã có hàng năm trời luyện tập để giấu cảm xúc của cô sau khuôn mặt trổng rỗng, và đó chính là điều cô làm vào ngày hôm sau khi đi làm. Cô nói chuyện với khách hàng như thường lệ, chơi đùa với Risa và tán gẫu với Sarah, người mà cô đã phát triển một tình bạn ấm áp. Làm bạn với Sarah không hề khó khăn; người phụ nữ lớn tuỏi trầm lắng và thạt sự tốt bụng. Chỉ trong vòng vài ngày, Kathleen đã dễ dàng hiểu tại sao những đứa con của cô tôn thờ cô và người chồng to lớn, mạnh mẽ của cô thì nhìn cô như thể toàn bộ thế giới xoay quanh cô.
Nhưng Sarah cũng có trực giác nhạy bén, và vào giờ ăn trưacô nhìn vào Kathleen với sự hiểu biết. Biết rằng đôi mắt thấu hiểu ấy đang chiếu chiếu lên cô khiến Kathleen rụt vào sâu trong vỏ bọc của mình, bởi cô không thể để bản thân nghĩ về đống lộn xộn mà cô đã tạo ra.
Cô không thể tin vào điều cô đã nói. Cô thấy thật khiếp hãi khi cô thực sự đã thốt lên với anh rằng cô yêu anh, sau khi anh đã làm rõ một cách đau đớn là anh không đẻ ý tới cô, thậm chí chỉ là tình dục. Cô đã không có ý đó, cô chỉ vừa mới tự khám phá ra điều đó và cô vẫn đang quay cuồng trong cơn sốc. Điều khó khăn nhất cô từng làm là rời phòng ngủ sáng nay; cô đã trở nên cứng rắn để đối mặt với anh, chỉ để nhận ra anh đã đi tới bệnh viện rồi. Bây giờ cô lại buộc bản thân mình cứng rắn lần nữa, nhưng các mạch đập của cô đều bừng lên, và cô biết cô không thể làm vậy nếu cô lặp lại cảnh tượng nhục nhã ấy trong tâm trí cô.
Sarah đặt túi đồ thêu lên quầy hàng và nhìn thẳng vào mắt Kathleen . "Chaýu có thể nói đây không phải việc của cô nếu cháu muốn" cô nói nhẹ nhàng, "nhưng có thể sẽ hữu ích khi nói về chuyện đó đấy. Đã có chuyện gì xảy ra à? Cháu có vẻ rất...buồn suốt cả ngày."
Chỉ có Sarah mới miêu tả tình trạng của Kathleen là buồn, nhưng sau một khoảnh khắc ngạc nhiên cô nhận ra đó chính xác là điều cô cảm thấy. Cô đã làm hỏng mọi thứ và một nỗi buồn đến nghẹt thở đè nặng trên vai cô, bởi cô yêu anh quá nhiều, và chẳng có gì để trao anh, chẳng có gì anh muốn. Những thói quen đã ăn sâu và cô vừa mở miệng để phủ nhận cảm xúc của mình thì cổ họng cô nghẹn lại. Cô chẳng nhận bất cứ gì khác ngoài sự tốt bụng và tình bạn của Sarah; cô không thể nói dối cô ấy. nước mắt làm nhức nhối mắt cô, và cô nhanh chóng quay đi để che giấu chúng.
"Kathleen," Sarah thì thầm, với qua bàn để nắm lấy tay Kathleen và bao bọc chúng trong tay cô ấy. "Bạn bè là để trò chuyện; Cô không biết cô đã làm được gì suốt những năm qua mà không có bạn bè. Derek đã giúp cô vượt qua quãng thời gian khó khăn nhất trong đời cô, mạc dù khi ấy cậu ấy chỉ là một cậu bé. Cô sẽ làm bất cứ điều gì cho cậu ấy... và cho cháu, nếu cháu nói cho cô biết chuyện gì xảy ra."
"Cháu yêu anh ấy" Kathleen rền rỉ, và nước mắt trào ra.
s nhìn bối rối. "Tất nhiên là cháu như vậy rồi. Tại sao nó lại là vấn đề?"
"Anh ấy không yêu cháu." Một cách thô bạo cô kéo lại một bàn tay mình và lau gò má. "Anh ấy chỉ thương hại cháu."
Đôi mắt xanh lá của Sarah mở lớn. "Thương hại cháu? Cậu ấy tôn thờ cháu!"
"Cô không hiểu," Kathleen nói, lắc đầu mình trong nỗi thất vọng. "Cô nghĩ rằng anh ấy kết hôn với cháu vì anh ấy yêu cháu, nhưng anh ấy không thế. Anh ấy chỉ cưới cháu vì Risa , đó là cách duy nhất để anh ấy có con bé."
"Derek yêu trẻ con," Sarah thừa nhận. "Cậu ấy yêu tất cả trẻ con nhưng cậu ấy không lấy tất cả các bà mẹ của chúng. Cậu ấy có thể nói với cháu rằng đó là lý do của cậu ấy và cháu có thể tin vào điều đó bởi đó là điều duy nhất cháu muốn tin, nhưng cô không tin điều đó một phút nào. Chắc chắn bây giờ cháu đã chú ý rằng cậu ấy xoay sở mọi thứ như thế nào; nếu cái gì đó không phù hợp, cậu ấy sẽ khiến các thứ quay tròn tới khi nó đúng như cách cậu ấy muốn. Cậu ấy bảo cháu kết hôn với cậu ấy bằng cách sử dụng lý lẽ duy nhất cậu ấy nghĩ cháu sẽ nghe theo, nhưng Risa không phải là mục tiêu chính của cậu ấy, là cháu cơ."
"Cô sẽ không nói thế nếu cô thấy anh ấy đêm qua." Kathleen nói với chút đau đớn. Cô nìn chằm chằm vào Sarah , tự hỏi cô có nên làm trọn vẹn nốt sự nhục nhã của mình bằng cách thừa nậh mọi thứ không, chỉ để nận ra rằng một khi cô đã bắt đầu nói, thật khó khăn để dừng lại hơn là tiếp tục. "Cháu đã nói với anh ấy rằng bác sĩ đã giải phóng cho cháu..." Cô lấy một hơi thở sâu. "Cháu đã cố để anh ấy làm tình với cháu và anh ấy b-b-bùng nổ như một ngọn núi lửa. Anh ấy đã tức giận đến nỗi khiến cháu phải sợ đấy."
Đôi mắt của Sarah mở to một cách vĩ đại. "Derek? Derek mất bình tĩnh á?"
Cô gật đầu một cáh điên cuồng. "anh ấy không muốn cháu, Sarah; anh ấy không bao giờ muốn. Anh ấy chỉ muốn Risa . Anh ấy trên thức tế là hoàn hảo; tât scả các y ta sở bệnh viện đều sẽ nằm xuống và để anh ấy bước trên mình họ nếu anh ấy muốn. Anh ấy khỏe mạnh và tốt bụng, và anh ấy đã làm mọi thứ anh ấy có thể để chăm sóc chúng cháu; Cháu nợ anh ấy quá nhiều đến mức cháu không bao giờ có thể bắt đầu trả lại cho anh ấy. Cháu chỉ muốn cho anh ấy s-s-sẽ, nếu như không có gì khác, nhưng anh ấy thậm chí còn không muốn điề đó từ cháu. Tại sao anh ấy nên thế chứ? Anh ấy có thể có bất cứ người phụ nữ nào anh muốn."
Sarah gập tay cô lại và trao cho Kathleen cái nhìn chằm chằm thật lâu. "chính xác,: cô nói miễn cưỡng.
Kathleen chớp mắt. "Gì ạ?"
"Cô đồng ý với cháu. Derek có thể có bất cứ người phụ nữ nào cậu ấy muốn. Cậu ấy chọn cháu.'
"Nhưng anh ấy không muốn cháu!"
"Trong bao nhiêu năm cô biết cậu ấy, cô chưa bao giờ nghe thấy hay nhìn thấy Derek mất kiểm soát. Cho tới tận bây giờ," Sarah nói. "Nếu cậu ấy mất bình tĩnh với cháu, chỉ bởi vì cháu đã chạm được vào cậu ấy sâu hơn bất cứ người nào khác trước đó. Có vài người ngáng chân Derek, nhưng khi họ làm vậy, cậu ấy chưa bao giờ mất kiểm soát hay thậm chí là cao giọng. Cậu ấy không cần phải làm vậy; môtj cái nhìn từ cậu ấy có thể làm cháu co rúm lại. Sự kiểm soát của cậu ấy là phi thường, nhưng cậu ấy không thể kiềm chế được với cháu . Cháu có thể làm tổn thương cậu ấy, chúa có thể làm cậu ấy tức giận. Tin cô đi, cậu ấy yêu cháu nhiều tới mức nó sẽ có thể khiến cháu sợ hãi nếu cháu biết cậu ấy cảm thấy thế nào. Đấy có thể là lý do cậu ấy để cháu nghĩ rằng cưới cháu để cậu ấy có Risa. Risa thật đáng yêu, nhưng Derek có thể có bao nhiêu đứa trẻ của chính mình nếu trẻ con là cái cậu ấy muốn."
"Thế tại sao anh ấy không làm tình với cháu đêm qua?" Kathleen khóc.
"Cậu ấy đã nói gì?"
"Anh ấy nói anh ấy không cần sự từ..từ thiện của cháu."
"Tất nhiên là cậu ấy không muốn rồi. Trong tất cả mọi thứ Derek muốn từ cháu, điều đó còn chẳng có trong danh sách ấy chứ. Cậu ấy cũng sẽ không muốn sự biết ơn đâu. Cậu ấy còn nói gì khác nữa?"
Kathleen dừng lại, nghĩ ngợi, và rồi đột ngột như thể một cánh cửa bật mở. "Anh ấy còn nói gì đó về sự quan tâm và cam kết, nhưng anh ấy không.. Cháu đã không ngĩ anh ấy có ý..." Giọng cô tắt dần và cô nhìn chằm chằm vào Sarah .
Sarah trao cho cô một cái khịt mũi không đúng kiểu quí cô. "Kathleen , cháu bò vào giường với cậu ấy đêm nay và nói với cậu ấy cháu yêu cậu ấy, chứ không phải cháu biết ơn cậu ấy thế nào và cháu nợ cậu ấy nhiều ra sao. Tin cô đi, Derek sẽ đón nhận mọi thứ từ đó. Cậu ấy sẽ bị trượt, hay có thể nắm bắt mọi thứ tốt hơn đêm qua. Nhưng cậu ấy cũng chưa từng yêu trước đây, vậy nên cảm xúc của cậu ấy bây giờ còn đang cản trở."
Sự chắc chắn của Sarah đã mang Kathleen ra khỏi sự thất vọng, và lần đầu tiên cô bắt đầu hi vọng. Nó có đúng không? Có thể nào anh yêu cô không? Cô chưa bao giờ được yêu trước đây, và nó khiến cô sợ hãi khi nghĩ rằng người đàn ông mạnh mẽ, hoàn hảo và lộng lẫy đó cũng cảm nận về cô cũng giống cách cô cảm nhận về anh. Cô co rúm alị khi nghĩ về việc biến kế hoạch của Sarah thành hành động, bởi cô sẽ đặt trái tim cô, toàn bộ cuộc đời cô vào sự liều lĩnh đó, và nó sẽ vượt quá sức chịu đựng của cô nếu anh từ chối cô lần nữa.
Tim cô đập một cách điên cuồng khi cô lái xe về nhà chiều hôm ấy khiến cô cảm thấy muốn ốm, và cô buộc bản thân thở sâu. Risa bắt đầu nhặng xị, và cô trao cho con bé cái nhìn phiền lòng. "Làm ơn mà, không phải tối nay," cô cầu xin bằng giọng thấp. "Con đã rất ngoan đêm qua mà, làm lại lần nữa nhé, được khoong?"
Nhưng Risa vẫn tiếp tục nhặng xị và cựa mình để tìm được tư thế thoải mái. Kathleen chỉ còn cách khu căn hộ có vài tòa nhà, vậy nên cô tiếp tục lái xe, nhưnd các dây thần kinh của cô phải chống lại nỗ lực để lờ đi đứa trẻ đang khóc dù chỉ là một lúc. Khi cô vào bãi đỗ xe và cắt ngang một chiếc ôtô, cô cảm thấy đau đớn vì nhẹ nhõm khi cô mở khóa ghế của Risa và bế cô bé lên vai.
'Đây đây," cô ngâm nga, vuốt ve cái lưng tí hon. "Mẹ đây rồi. Con cảm thấy vắng vẻ sao?" Risa ngừng ngững tiếng nấc và những tiếng khóc liên tục khi Kathleen thu hết mọi thứ vào tay cô và lê bước lên căn hộ. Cô có cảm giác nôn nao là Risa sẽ không có một buổi tối êm đẹp.
Vừa khi cô chạm tới cánh cửa, nó mở ra và Derek đứng đó. "Anh về sớm," cô nói yếu ớt.
Cô không thể đọc được nét mặt anh khi anh với ra để bế đứa bé. "Anh đã nghe thấy con bé càu nhàu khi em tới hành lang," anh nói, lờ đi lời nhận xét của Kathleen khi ôm con bé một bên vai và giải thoát Kathleen khỏi túi tã giấy. "Sao em không đi tắm và thư giãn trong khi anh sắp xếp cho con bé; sau đó chúng ta sẽ có một bữa tối yên tĩnh và nói chuyện nhỉ?"
Cô bước vào căn hộ và chớp mắt ngạc nhiên. Chuyện gì thế này? Có một cây thông Giáng sinh ở góc nhà được trang trí với dây kim tuyến và đồ trang trí tự làm, trong khi đèn đủ màu đang sáng nhấp nháy dịu dàng. Có hàng đống những hộp quà được gói dưới gốc cây, và những cành thông tỏa mùi thơm khắp không khí, trong khi những cây nến trắng tỏa sáng rực rỡ trên bàn. Một album nhạc Giáng sinh đang phát trên đài, tiếng chuông nhảy nhót bên tai cô.
Căn hộ trông hoàn toàn bình thường khi cô đi sáng nay. Cô đặt tay lên lồng ngực. "Nhưng giờ là tháng hai," cô phản đối, gịng cô lấp đầy sự ngạc nhiên.
"Bây giờ là Giáng sinh," Derek nói chắc chắn. "Tháng nào không quan trọng. Đi tắm đi em."
Sau đó họ sẽ nói chuyện. Ý nghĩ ấy khiến cô vừa sựo hãi vừa hồi hộp, bởi cô chẳng biết mong đợi điều gì. Anh đã làm việc này suốt ngày hôm nay, điều có nghĩa là anh đã nhờ ai đó thay anh ở bệnh viện. Và anh đã tìm cây thông Giáng sinh ở đâu vào tháng hai chứ? Nó là một cái cây thật, không phải đồ nhân tạo, vì vậy chắc anh phải tự chặt nó. Và những gì ở trong mấy cái hộ dưới gốc cây? Anh cũng không thể tìm thấy một cái cây nào trên đất nước. Nó chỉ là không thể. Vậy mà nó đã thế.
Mặc cho chỉ dẫn của anh là thư giãn, cô vội vã tắm, không thể nhượng bộ bất cứ sự trì hoãn nào. Khi cô vào phòng trẻ, Derek đã tắm xong và đang mặc quần áo cho Risa . Risa đã yên ổn và đang khua quanh những nắm tay trong khi con bé tạo ra những tiếng nửa la hét nửa thầm thì mà nó mới học được gần đây. Kathleen chờ cho tới tận khi bé đã xong xuoi mới bế lên để cho bú. Khi cô yên vị trên ghế đu cô nhìn Derek không chắc chắn, tự hỏi anh có dịnh ở lại trong phòng không. Rõ rãng là anh như vậy, bởi anh dựa người vào tường, cặp mắt màu vàng ấm áp nhìn vào cô. Chậm chạp cô cới cúc áo và để trần lồng ngực, đặt Risa vào đấy. Cái miệng đói khát bé nhỏ của con bé ngậm chặt núm vú với sự háu ăn đến buồn cười, và trong một lúc cô quên hết mọi thứ trừg đứa bé và sự thân mặt đặc biệt này. Sự yên lặng lấp đầy căn phòng, trừ tiếng động của Risa gây ra khi con bé bú.
Kathleen giữ mắt nhìn xuống, vuốt ve con bé và đu đưa một lúc lâu sau khi cái nút ở ngực cô ngừng lại. Derek đi xa khỏi bức tường, và cuói cùng cô phải nhìn vào anh khi anh liếc xuống và với áp lực của một ngón tay, thả cái núm vú khỏi miệng đứa bé. "Con bé ngủ rồi," anh thầm thì, và đặt con bé vào trong nôi Sau đó anh quay lại với Kathleen , nhu cầu nóng bỏng trong mắt anh khi anh nhìn vào ngực trần của cô, và cô đỏ mặt khi nhanh chóng cài áo lại.
"Bữa tối," anh nói bằng giọng căng thẳng.
Sau đó cô không thể chắc chắn cô đã xoay sở thế nào để ăn, nhưng Derek đặt đĩa trước mặt cô và bảo côi ăn, Anh đợi tới khi họ ăn xong rồi mới nắm tay cô và dẫn cô vào phòng sinh hoạt, nơi cây thông bất khả thi kia vẫn nhấp nháy những ánh đèn vui nhộn. Cô nhìn xuống cảnh tượng quá khứ, và cổ họng cô đột nhiên nghẹn lại vì nước mắt. Cpp khong thể nhớ được một buổi lễ mừng Giáng sinh thực sự nào trước đó; nó chỉ không phải là một phần truyền thống của gia đình cô. Nhưng cô có thể nhớ đã nhìn thấy các bức tranh về một một gia đình tụ tập quanh một cái cây, với tình yêu tỏa sáng trên khuôn mặt mỗi người khi họ cười và mở những món quà, và cô có thể nhơ snỗi đau đớn dai dẳng cô cảm thấy trước sự thân mật đó.
Cô hắng giọng. "Anh đã xoay sở để tìm cái cây ở đâu vậy?"
Anh trao cho cô cái nhìn ngạc nhiên, như thể tự hỏi sao mà cô có thể nghĩ tìm một cái cây Giáng sinh là khó với anh. "Anh có một người bạn trồng chúng." anh giait thích bằng cái kiểu bình thản của mình.
"Nhưng... tại sao?" Một cách vô ích, cô diễn tả toàn bộ căn phòng.
"Bởi anh nghĩ đó là những gì chúng ta cần. Tại sao Giáng sinh lại nên bị hạn chế vào một thời gian nhất định, khi chúng ta cần nó tất cả mọi lúc? Nó là về trao tặng, phải không? Trao tặng và yêu thương."
Nhẹ nhàng anh đấy cô ngồi xuống sàn trước cái cây, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô và với tới món quà gần nhất, một hộp nhỏ được gói trong trong giấy màu đỏ tươi với một sợi ruybăng màu vàng . Anh đặt nó vào lòng cô, và Kathleen nhìn chăm hú xuống nó qua màn nước mắt nóng hổi đột nhiên làm che mờ tầm nhìn của cô. "Anh đã cho em quá niều," cô thì thầm. "Làm ơn, Derek . Em không muốn lấy bất kì thứ gì khác nữa. Em không bao giờ có thể hoàn trả được..."
"Anh không muốn nghe bất cứ từ nào khác về việc trả lại anh," anh cắt ngang, đặt tay anh vòng quang cô và kéo cô lại gần anh. "Yêu không cần trả lại, bởi không có gì sánh được ngoại trừ tình yêu, và đó là tất cả những gì anh từng muốn từ em."
Cô bắt được hơi thở, và cô nhìn chằm chằm lên anh với đôi mắt xanh lá ướt át. 'Em yêu anh quá nhiều tới mức đau đớn," cô nói khi nén lại một tiếng thổn thức.
"Shh, em yêu," anh thì thầm, hôn lên trán cô. "Đừng khóc mà. Anh yêu em và em yêu anh; thế sao điều đó lại khiến em khóc nhỉ?'
"Bởi vì em không giỏi chuyện yêu thương. Làm sao anh có thể yêu em? Thậm chí bố mẹ em còn không yêu em!"
"Đó là thiếu xót của họ. Làm sao anh có thể không yêu em? Lần đầu tiên anh nhìn thấy em, là ở trong chiếc xe tải cũ với cánh tay em cuộn tròn quanh bụng để bảo vệ đứa bé, nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt xanh lá sợ hãi nhưng không bị đánh bại, Anh đã bị hạ gục luôn.. Anh đã mất một lúc mới nhận ra chuyện gì xảy ra, nhưng khi anh đặt Risa vào vòng tay em và thấy em nhìn cô bé với khuôn mặt sáng lên với quá nhiều yêu thương đến nỗi thật nhức nhối khi nhìn vào em, anh đã biết. Anh cũng muốn tình yêu đó dành cho anh. Tình yêu của em quá dữ dội và mạnh mẽ, em yêu, nó được dồn nén từ sâu thẳm trong em tất cả những năm qua. Không nhiều người có thể yêu như vậy, và anh muốn tất cả điều đó cho mình."
"Nhưng anh không biết em!"
"Anh đã biết đủ," anh nói êm ả, nhìn vào cái cây, mắt anh bình thản với sự nhận thức sâu bên trong mà ít người có được. "Anh biết anh muón em. anh muốn em, Kathleen, chính em. Anh không muốn em đi nhón chân xung quanh, sợ làm một việc gì khác cách anh sẽ làm. Anh muốn em cười với anh, vứt đồ vào anh khi em tức giận. anh muốn ngọn lửa trong em, cũng như tình yêu, và anh nghĩ anh sẽ mất trí nếu em không yêu anh đủ để trao nó cho anh. Đièu cuối cùng anh muốn là sự biết ơn."
Cô lật lên xuống chiếc hộp nhỏ lên tay mình. "Nếu yêu là trao đi, vậy tại sao anh không để em trao anh bất cứ thứ gì? Em cảm thấy thật vô dụng."
"Em không vô dụng," anh nói một cách dữ dội. "Trái tim anh không thể đập nếu không có em. Nghe nó có giống như vô dụng không?"
"Không," cô thì thầm.
Anh đặt một ngón tay dưới cằm cô và nâng mặt cô lên, mỉm cười khi nhìn vào mắt cô. "Anh yêu em," anh nói. "Bây giờ em có thể đáp lại những từ ngữ đó với anh."
"Em yêu anh." Trái tim cô lại nện thình thịch, nhưng không khó để nói lên những từ đó, cô chú ý đến chúng. Những từ ngữ anh nói như tiếng chuông reo. Sau đó cô nhận ra chuông thực sự đang reo; đài đang chơi một bản ngắn về chuông Giáng sinh. Một nự cưòi trên môi cô khi cô nhìn vào những ánh sáng lấp lánh. "Anh dã thực sự làm điều này chỉ cho em sao?"
"Umm, đúng vậy," anh nói, ngả đầu anh xuống để rúc vào tai cô và vuốt ve đường cong quai hàm cô. " Em đã trao cho anh Giáng sinh tuyệt vời nhất trong đời anh; Anh đã có em và đứa bé Giáng sinh xinh đẹp cùng một lúc. Anh đã nghĩ anh nên trao alị cho em một Giáng sinh, để em cho em thấy em có ý nghĩa với anh nhiều thế nào. Mở quà của em đi."
Với những ngón tay run run, cô tháo lớp giấy bọc và mở chiếc hộp nhỏ. Một chiếc mề đay bằng vàng thanh nhã hình trái tim tỏa sáng lấp lánh trên lớp vải satanh trắng. Cô nhấc nó lên, Những mắt xích tinh vi của chỗi dây trượt trên những ngón tay cô như mưa vàng.
"Mở nó ra đi," Derek thì thầm. Cô dùng móng tay để mở nó, và nhận ra nó không chỉ là một chiếc mề đay mặt đơn giản. Có nhiều hơn một ngăn trong đó. Có ngăn để đựng hai bức ảnh; sau đó cô nâng phần ngăn cách đã được làm khéo léo lên và tìm thấy chỗ để cho hơn hai bức. "Ảnh của chúng ta sẽ ở ngăn thứ nhất,"anh nói. "Của Risa sẽ ở phía đối diện chúng ta, và của những đứa con tương lai của chúng ta sẽ ở ngăn thứ hai."
Cô lật chiếc mề đay lại. Ở đằng sau được khắc, Em đã có trái tim anh; đây chỉ là một dấu hiệu của nó - Chồng yêu của em, Derek.
Nước mắt lại làm nhòe mắt cô khi cô móc cái mề đay vào tay mình và đưa nó lên môi.
Anh đặt món quà khác to hơn vào lòng cô. "Mở cái này nữa," anh thúc giục nhẹ nhàng.
Có một tấm thiệp nhỏ ở ngay bên trên cái hộp khi cô mở nó ra. Cô phải chùi nước mắt đi trước khi cô có thể đọc được lời đề tặng : Thậm chí trong suốt đêm, mặt trời cũng chiếu sáng ở nơi nào đó. Thậm chí trong suốt mùa đông lạnh nhất, ở nơi nào đó vẫn có chim sơn ca. Đây là chim sơn ca của em, em yêu, vì vậy em sẽ luôn có chú chim sơn ca của mình bất kể mùa đông có lạnh thế nào. Bên trong hộp là một một hộp nhạc phủ men trắngvới một chú chim sơn ca bằng sứ đậu ở trên, cái đầu tí hon của nó vươn lên như chuẩn bị hót, đôi mắt đen nhỏ sáng và vui vẻ. Khi cô nâng phần trên lên, chiếc hộp nhạc bắt đầu chơi một bản vui vẻ, âm thanh ngân vang như tiếng chim.
"Mở hộp này nữa" Derek nói, đặt một chiếc hộp khác lên lòng cô và lau nước mắt cho cô bàng tay anh.
Anh chồng hết hộp này tới hộp khác lên lòng cô, chẳng để cho cô có thời gian để xem món quà trước khi để cô mở hộp khác. Anh trao cho cô một chiếc vòng tay được khắc tên họ lên đó, một chiếc áo len dày sang trọng, đờ lót bằng lụa khiến cô đỏ mặt, đôi dép thỏ bunny đi trong nhà khiến cô bật cười, nước hoa, bông tai, album và sách kỷ niệm, và cuốib cùng là một chiếc áo ngủ màu kem bằng ren và lụa bắt lấy hơi thở của cô bởi sự quyến rũ đáng yêu của nó.
" Đó là cho sự hưởng thụ của anh" anh nói bằng giọng sâu lắng, nhìn vào cô theo cái cách khiến mạch máu đập nhanh hơn.
Một cách táo bạo, cô nâng đầu lên, dừng lại với môi cô chỉ cách môi anh có vài inch. "Và cho cả em nữa" cô thì thầm, gần như đau đớn vì háo hức để nếm vị của miệng anh, để biết được cảm nhận của cơ thể anh trên cơ thể cô. Cô đã không biết tình yêu có thể cảm thấy như một dòng chảy mạnh mẽ cuộn trào lên trong cơ thể cô với hơi nóng, sự xúc động mạnh mẽ và ham muốn không thể tin nổi.
"Và cả em nữa" anh đồng ý, bắt lấy miệng cô với sự thành thạo nóng bỏng chậm rãi. Môi cô tự động tách ra cho anh, và lưỡi anh hòa vào điệu nhảy yêu đương với lưỡi cô. Cô thút thít, cánh tay cô đưa lên để níu lấy cổ anh khi mạch máu bắt đầu đập thình thịch bên tai cô. Cô cảm thấy nóng, quá nóng để có thể chịu được, và cả thế giới dường như đang nghiêng ngả. Sau đó cô cảm thấy mặt thảm phía dưới cô, và Derek bên trên cô. Cơ thể mạnh mẽ của anh đẩy cô lên sàn, nhưng nó không chút đau đớn. Miệng anh không hề dời miệng cô khi anh cởi áo cô và trải nó mở rộng ra, bàn tay anh quay lại để mơn trớn trên đường cong bầu ngực trần của cô.
Chưa bao giờ trong trí tưởng tượng của cô hay những giấc mơ của cô, cô lại nghĩ rằng yêu có thể hoang dại ngây ngất như Derek đã chỉ cho cô. Anh chậm rãi, bị mê hoặc bởi da thịt như lụa của cô dưới đôi tay anh, hương vị của cô trong miệng anh, áp lực không ngưng nghỉ của chân cô quanh hông anh khi cô cong người lên một cách mất trí áp vào anh, cầu xin điều gì đó mà cô không hoàn toàn hiểu rõ. Sự ngây thơ của cô trong hành động đó cũng khiêu gợi với anh như là đôi môi đầy đặn, gợi tình hay cái nhìn mê mẩn trong đôi mắt xanh lá của cô vậy. Anh kiên nhẫn với cô mặc cho sự căng thẳng đến khổ sở và nhu cầu của chính anh, xoa dịu cô bất cứ khi nào một cơn xúc động mạnh mới nào làm cô giật mình. Khuôn ngực đầy đặn, đáng yêu của cô là của anh, đôi hông đầy đặn của cô là của anh, vòng eo lụa là của cô là của anh.
Cô khóc òa lên, cơ thể cô đột ngột áp vào cơ thể anh khi cuối cùng anh cũng vào trong cô với sự chăm sóc tuyệt vời, khiến cô trở thành vợ anh về mặt thể xác cũng như con tim. Họ yêu nhau ở đó ngay trên tấm thảm, vây quanh bởi những món quà anh tặng cô và phủ đầy những giấy bọc tươi sáng đã bọc chúng. Những ngọn nến cháy bùng với khung cảnh màu trắng dịu nhẹ, và những ánh đèn đầy màu sắc thú vị trên cây chiếu ánh sáng rực rỡ lên người đàn ông và phụ nữ đang quấn lấy nhau trong sự im lặng sau cuộc làm tình.
Derek đứng lên và bế Kathleen trong đôi tay cơ bắp của anh. "Em yêu anh" cô thì thầm, rải những nụ hôn lên khắp cổ họng anh.
Cơ thể trần truồng của cô tỏa sáng yếu ớt như ngà, với ánh đèn phản chiếu đồ trang sức trong suốt lên làn da cô. Anh nhìn xuống cô với biểu cảm vừa làm cô sợ hãi vừa tán thưởng cô, cái nhìn của một người đàn ông mạnh mẽ người yêu thương quá nhiều đến nỗi anh vô dụng trước nó. "Chúa tôi, anh yêu em,: anh nói bằng giọng run run, sau đó liếc quanh căn phòng. " Anh đã định chờ; Anh đã muốn em mặc chiếc váy ngủ anh mua cho em, và anh đã muốn em được thoải mái trên giường của chúng ta."
"Anh thoải mái ở bất cứ nơi nào có anh," cô đảm bảo với anh bằng đôi mắt lấp lánh, và anh ôm cô chặt hơn vào anh khi anh mang cô tới phòng của họ. Hầu hết những món quà của anh dành cho cô vẫn còn ở trên sàn phòng khách, nhưng hai trong số đó đang được nắm chặt trong tay anh: chiếc mề đay hình trái tim và chiếc hộp nhạc chim sơn ca. Mùa đông lạnh nhưng trái tim cô thì không. Cô sẽ luôn luôn có chim sơn ca của mình và ký ức về Giáng Sinh thực sự đầu tiên của cô để sưởi ấm cô trong khi chú chim sơn ca hót bản tình ca dành cho cô.