Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

chương 103: 103: chấn động minh châu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi làm xong nhưng chuyện trên thì Tần Cao Văn mỉm cười quay lại xe ô tô.

Đóa Đóa không hề hay biết những chuyện vừa xảy ra.

Cô bé ngẩng đầu hỏi bố với vẻ ngây thơ: “Bố ơi, vừa rồi bố ra ngoài làm gì vậy ạ?”

“Vừa rồi bên ngoài có mấy người xấu, bố ra dạy cho họ một bài học”.

Đóa Đóa tỏ ra lo lắng, vội vàng hỏi: “Bố không sao chứ ạ?”

“Yên tâm, bố cực ok, kẻ xấu thông thường không phải là đối thủ của bố”.

Đóa Đóa ôm chặt lấy Tần Cao Văn: “Bố ơi, cảm ơn bố.

Bố đối xử với Đóa Đóa tốt quá ạ”.

Nhìn vẻ đáng yêu ngây thơ của cô con gái, Tần Cao Văn thấy yêu lắm, anh xoa đầu cô bé.

“Đây đều là những điều bố nên làm mà”.

Mấy năm trước khi Tần Cao Văn không có ở đây, Đóa Đóa đã phải chịu rất nhiều uất ức.

Giờ anh trở về, nên hạ quyết tâm sẽ khiến Vương Thuyền Quyên và Đóa Đóa sống những ngày tháng hạnh phúc nhất.

Vương Thuyền Quyên nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì cảm động lắm, nước mắt cứ thế rơi xuống.

Những điều mong ngóng trước đây cuối cùng đã thành hiện thực.

Sau khi đoạn video của Tần Cao Văn được up lên mạng thì đã gây nên làn sóng khắp thành phố Minh Châu.

Khiến cho cả khu vực ầm ầm dạy sóng.

Không ít người đã chia sẻ và tải xuống.

Và cũng rất nhiều người cảm thấy sốc.

“Có phải là tôi đang nằm mơ không? Lợi hại quá đi mất”.

“Chỉ dùng có một chiêu mà đã có thể giết được Thiên Lôi tông sư”.

“Hơn nữa còn cả những cao thủ của ông Hai nữa”.

“Con người này thật đáng sợ”.

Tần Cao Văn một lần nữa lại tạo ra được kỳ tích, giống như tình huống trước đây, anh đã tát bôm bốp vào mặt những kẻ khác.

Khi mà tất cả mọi người đều cho rằng Tần Cao Văn chắc chắn sẽ chết, không thể nào đánh lại được Thiên Lôi tông sư thì anh lại điên cuồng hóa dữ thành lành.

Hơn nữa còn không tốn chút sức lực nào.

Lần này Tần Cao Văn đã nổi tiếng thực sự rồi.

Sẽ không còn ai dám khinh thường anh nữa.

Ông Hai vẫn chưa biết những chuyện xảy ra.

Ông ta đang đợi thuộc hạ của mình lôi cổ Tần Cao Văn về.

Ông ta ngả lưng vào ghế nghe một bài nhạc xưa, trên bàn là một ly rượu vang.

Cả cơ thể ông ta lắc lư nhẹ nhàng theo tiết tấu của điệu nhạc, trong đầu không ngừng hoan tưởng về việc bọn họ đang hành hạ Tần Cao Văn như thế nào.

Hai, ba năm kể từ khi ông Hai xuất hiện, ông ta chưa từng gặp phải đối thủ nào như vậy.

Dù đối thủ đối đầu có đáng sợ tới mức nào thì ông ta cũng dễ dàng xử lý được.

Nhưng Tần Cao Văn lại là một ngoại lệ.

Đương nhiên đây cũng là ngoại lệ duy nhất.

Cảm xúc của ông ta dành cho Tần Cao Văn hết sức phức tạp.

Cũng không hẳn chỉ toàn sự uất hận.

Mà mơ hồ có cả sự đố kỵ.

Nếu như hồi còn trẻ ông ta có được thực lực như vậy thì e rằng ông Hai lúc này đã có nhiều thành tựu hơn rồi.

Chứ không phải chỉ bị hạn chế là hoàng đế thế giới ngầm của mỗi thành phố Minh CHâu.

Mà sẽ còn có nhiều thành tựu lớn hơn nữa.

Đúng lúc này, từ bên ngoài có tiếng gõ cửa vọng vào.

Ông Hai vội vàng tắt nhạc, ly rượu trên tay cũng được đặt xuống bàn.

Sắp có thể được ra tay với Tần Cao Văn rồi.

Đây là một chuyện vô cùng thần thánh.

Nên ông ta nhất định phải chuẩn bị cho tốt, phải hưởng thụ cả quá trình diễn ra.

Không biết lần sau gặp được một đối thủ như Tần Cao Văn là khi nào, cũng có thể cả đời này ông ta sẽ không gặp nữa vì dù sao thì giờ ông ta cũng đã trung niên rồi.

Ông Hai bước tới, mở cửa.

Nhưng đứng trước mặt không phải là Phong, Vũ, Lôi, Điện như ông ta nghĩ mà là một người khác.

Một thuộc hạ mà trước giờ không thân với ông ta.

“Cậu tới làm gì? Bọn họ đâu?”

Tên thuộc hạ kia khựng lại một hồi rồi nói với ông Hai: “Ông Hai, tôi muốn báo một tin xấu”.

“Có phải là Tần Cao Văn bị bọn họ giết chết, không bắt sống được rồi phải không?”

Trước đó, đã hơn một lần ông Hai nói rằng nhất định phải bắt sống mang về.

Xem ra phải trị tội đám Phong, Vũ, Lôi, Điện này mới được.

Giờ mấy đứa đó làm ăn kiểu gì thế không biết? Càng ngày càng không biết nghe lời?

Tên thuộc hạ lại nói tiếp: “Ông Hai, không phải như ông nghĩ.

Phong, Vũ, Lôi, Điện đều đã chết hết rồi ạ”.

Ầm!

Tin tức này nổ ầm ầm trong đầu của ông Hai.

Ông ta loạng choạng, vội vàng tì vào tay nắm cửa: “Cậu vừa nói gì?”

Tin tức này gây ra cú sốc quá lớn khiến ông ta nhất thời không thể chấp nhận.

Ông ta không dám tin đó là sự thật.

Tên thuộc hạ lại nói với ông Hai: “Ông Hai, những gì tôi vừa nói đều là sự thật.

Không chỉ có Phong, Vũ, Lôi, Điện chết mà đến cả đám người Mã Thiên Hạo cũng vậy.

Thiên Lôi tông sư cũng không phải là đối thủ của Tần Cao Văn”.

Ông Hai chưa bao giờ phải chịu một cú đả kích lớn như thế.

Nói giống như việc ông ta từ thiên đường rơi xuống địa ngục vậy.

Ông ta cảm thấy đầu óc choáng váng, cả cơ thể đứng không vững.

Một hồi lâu sau, ông ta gắng gượng bình tĩnh lại.

“Tên Tần Cao Văn đáng sợ như vậy cơ à?”

Ông ta đanh mặt nói.

Tên thuộc hạ này khi đó cũng có mặt và đã chứng kiến toàn bộ quá trình.

Hắn nói với ông Hai: “Hầu như là giết người trong nháy mắt”.

“Một chiêu một đứa à?”

Tên thuộc hạ gật đầu.

Ông Hai hít một hơi thật sâu, không nói gì.

Giờ ông ta cần phải đánh giá lại Tần Cao Văn từ đầu.

Đối phương là một kẻ hết sức đáng sợ, mạnh hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.

Muốn trừ khử anh, nhất định phải có kế hoạch dài hạn, không thể xốc nổi được

Đương nhiên, nếu như đơn độc chiến đấu thì ông Hai vẫn có thể chắc chắn là sẽ đánh bại được anh.

Tần Cao Văn có thể hạ gục một tông sư trong chớp mắt thì thực lực của anh cùng lắm cũng chỉ đạt tới cảnh giới tông sư mà thôi.

Mà bản lĩnh của ông Hai thì lợi hại hơn như vậy một chút.

“Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi”.

Ông Hai ngồi xuống ghế, nói như mất hơi.

Người thuộc hạ bèn hỏi: “Tôi muốn hỏi một chút, tiếp theo ông Hai có cần tôi làm gì không?”

“Giờ tôi chỉ muốn cậu làm giúp tôi một chuyện đó là mau cút”.

Tên thuộc hạ vội vàng nói: “Tôi biết rồi, vậy tôi đi ngay”.

Tại nhà họ Trương.

Trương Vân Sơn đang cân nhắc tới một vấn đề.

Đó là tiếp theo nên xử lý Vương Thuyền Quyên như thế nào.

Sau khi Tần Cao Văn chết, Vương Thuyền Quyền sẽ trở thành quả phụ một lần nữa, hơn nữa cô còn vừa mới mở một công ty, nên là nguồn lực vẫn còn khá hùng hậu.

Nhà họ Trương bọn họ có nên ra tay thay thế không?

Hay là cứ thế khiến công ty của Vương Thuyền Quyên bị hủy diệt luôn?

Trương Vân Sơn cảm thấy hơi khó xử.

Còn nữa, rốt cuộc có nên để Vương Thuyền Quyên bước vào nhà họ Trương bọn họ một lần nữa hay thôi?

Chuyện lần trước đối phương gây ra đúng là có phần quá đáng nhưng Vương Thuyền Quyên là người đẹp số một thành phố Minh Châu đấy.

Nói là số một Minh Châu vẫn còn chưa được thỏa đáng cho lắm.

Vương Thuyền Quyên có thể nói là người đẹp hàng đầu của cả tỉnh Thiên Hải.

Vậy tiếp theo nên làm gì?

Cộc cộc!

Có tiếng gõ cửa từ ngoài vọng vào.

“Bố đang ở trong phòng làm việc ạ?”

Là con trai Trương Thiên Khoát đã tới.

Trương Vân Sơn nói: “Cửa không khóa, con vào đi”.

Trương Thiên Khoát mở cửa bước vào..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio