Lặng im một hồi lâu, Lạc Trần bỗng cất tiếng hỏi ta: “Tiểu Linh Nhược, ngươi có thể lại hóa ra hình người nói chuyện với ta được không?”
“Ừ, có thể thì cũng có thể, nhưng tại sao ta phải hóa ra hình người làm gì?” Ta lăn qua lăn lại ở trên bàn, kỳ thật bồ đề nào có tên thì có thể hóa hình người. Ta mặc dù đã hóa hình người vài lần, nhưng lúc nào cũng phải ẩn ẩn nấp nấp, cũng chưa bao giờ ngắm qua bộ dạng của mình trông ra làm sao. Lúc này trong phòng đang thắp nến, có thể xem được rõ ràng rồi.
Mà Lạc Trần cũng có cùng suy nghĩ với ta.
“Ta muốn nhìn rõ lại dáng vẻ của người, mấy lần trước nhìn toàn vào ban đêm, cũng không thấy rõ lắm. Nhân lúc không ai ở đây, lại có ánh nến sáng, mà ngươi cũng sắp phải đi rồi, nên ta rất muốn nhìn kĩ lại ngươi“. Lạc Trần cười khẽ, đem ta vo vo trong tay.
Ta nghĩ nghĩ, kỳ thật cho hắn xem cũng chả sao, liền đồng ý.
Lạc Trần buông ta ra, ta niệm tâm quyết, thân thể từ từ biến hóa.
Ta trừng mắt. Lạc Trần cười nhàn nhạt chống cằm nhìn ta.
“Sao ngươi lại nhìn ta như vậy?” Ta cúi xuống ngắm mình một lượt, một thân áo trắng, đây chính là trang phục của Phật tử khi hóa hình người. Chỉ là ta bây giờ mới nhận ra, ta thấp hơn Lạc Trần rất nhiều, Tương Tư thậm chí còn cao hơn ta một chút.
“Tiểu Linh Nhược, ngươi đã từng nhìn qua bộ dáng của mình chưa?” Lạc Trần cười, đi đến trước mặt ta.
Ta hoảng sợ, “Ngươi định làm gì?”
Lạc Trần tròn mắt, nhéo nhéo mặt của ta, giống như chơi vui lắm, còn nhéo lên nhéo xuống hai lần.
Ta đau mặt liền kéo tay hắn ra, “Làm gì thế hả? Tuy ta là Phật tử nhưng cũng biết đau đấy”
“Ta biết rồi” Lạc Trần cười khẽ, kéo ta ngồi xuống, lại cầm gương đưa qua: ”Ngươi nhìn đi. Đây là ngươi, thật không ngờ bộ dạng của tiểu nha đầu ngươi cũng được lắm“.
Ta nhìn vào gương, hình dáng của ta giống nữ tử mười bảy, mười tám tuổi, mặt mày cũng coi như thanh tú, mắt không to mà hẹp, dài. Cái mũi....A...cái mũi rất nhỏ, miệng cũng thế. Xem ra cũng không hề thua kém mặt mũi của các Phật tử khác.
“Tướng mạo này...ở trần gian thì đánh giá như thế nào?” Ta ngắm trái ngắm phải, sư phụ từng nói hồng nhan xương khô (), mà chúng ta cũng không hề để ý đến bề ngoài.
Lạc Trần chớp mắt, dừng một chút rồi nói: “Ừm... Trông cũng sáng sủa, nhưng sau này tốt nhất là ngươi đừng hiện ra nữa“.
Ta hừ hừ: “Ta vốn sẽ không tùy tiện xuất hiện, nếu không phải ta sắp đi, thì ngươi nài nỉ thế nào ta cũng sẽ không hiện ra đâu“.
Lạc Trần buồn cười nhìn ta, tới ngồi cạnh ta rồi hỏi: “Ngươi định khi nào rời đi?”
Ta nghĩ một lát, cảm thấy vẫn là nên nhìn thấy bọn họ thành thân xong rồi mới đi, tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
“Chờ ngươi và Tương Tư thành thân rồi ta đi” Ta quay về phía Lạc Trần, “Vậy ngươi định bao giờ đến đặt sính lễ?”
Lạc Trần nhìn chằm chằm ta, lúc sau lên tiếng: “Chờ chỗ kia bố trí ổn thỏa rồi nói sau“. Hắn khẽ thở dài, “Tiểu Linh Nhược, ngươi rất muốn trở về sao?”
“Đương nhiên muốn về rồi“. Ta không chút do dự trả lời, “Ta mà ở dưới trần gian thì không tu luyện được, nếu không may sinh phàm tâm, ta có thể sẽ vĩnh viễn không về được nữa” Ta nghĩ đến mà cảm thấy thật đáng sợ. “Phải phiêu bạt khắp nơi rất thảm, u hồn còn được siêu độ, chứ chúng ta thì không được. Chúng ta sẽ bị kẹt mãi ở đây cho đến khi tan biến mất“.
Lạc Trần gật đầu, “Vậy thì ngươi nên sớm trở về đi, tu vi không cao, lỡ như không bảo vệ được chính mình thì không tốt rồi“.
“Ngươi đừng xem thường ta như thế được không hả?” Ta có chút không phục, “Tuy chỉ mới tu luyện được hai ngàn năm, nhưng định lực của Phật tử rất tốt nhé“.
Lạc Trần nghe vậy cười, lại tới xoa xoa đầu ta, coi ta như đứa trẻ mà nói: “Phải, ngươi là Phật tử Phật pháp khôn cùng. Cũng không còn sớm, ta đi ngủ đây“.
Ta cũng lười để ý hắn, biến về nguyên hình chui vào túi hương ngủ.
---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ---- ----
Chú thích:
() Hồng nhan sương khô: ý nói mỹ nữ thì người thường rất gầy.