Hoàng đế nhíu mày, còn vẻ mặt công chúa trở nên hoang mang. Ta có một chút không an tâm, tuy Lạc Trần thông minh, nhưng đắc tội với hoàng đế là không thể được. Cũng may, ta nhìn tướng mạo của hoàng đế này, tuy có chút bá đạo nhưng cũng không lộng quyền, cũng là tướng người tài, hẳn sẽ không vì chuyện này mà trách tội Lạc Trần.
Nhưng dù sao người ta cũng là hoàng đế, vuốt mặt cũng phải nể mũi, vì thế hắn trừng mắt hừ một tiếng: “Thế nào? Ngươi còn chê Tiêu nhi không xứng sao?”
Lạc Trần cúi mặt, vẻ mặt cực kì kính cẩn hòa nhã nghe, không kiêu ngạo, không siểm nịnh. Hắn ảm đạm cười: “Là vi thần không xứng với công chúa, mà vi thần đã có hôn ước, bây giờ sao có thể phụ bạc“.
Hoàng đế ngẩn ra, dường như có chút kinh ngạc, bất mãn chỉ trong nháy mắt tan thành mây khói.
“A, trẫm sao lại chưa từng nghe qua việc ngươi đã có hôn ước? Đó là cô nương nhà ai vậy?”
“Là nữ nhi Tiết gia, Tiết Tương Tư”
Lúc này hoàng đế còn chưa nói gì, Nhược Tiêu liền vỗ tay một cái rồi nói: ”Hóa ra là nàng ấy. Trách không được, ánh mắt của ngươi đúng là không tồi“.
Ta thấy thật kỳ quái, hoàng đế cũng không tỏ vẻ gì, nhìn về phía Nhược Tiêu hỏi: “Tiêu nhi cũng biết nàng?”
Nhược Tiêu khoát tay áo nói: “Con vốn dĩ không biết, nhưng lúc trở về Tam ca đón con, trên đường cũng nói cho con biết về tiểu thư Tiết gia. Cái gì mà tài mạo song toàn, có hiểu biết, lễ nghĩa. Nói chung là khen tiểu thư Tiết gia dữ lắm“. Nói xong nàng lại cười, “Tam ca xưa nay ánh mắt nhìn rất cao, nữ tử thiên hạ cũng gặp nhiều rồi mà chả để ý đến ai cả, bây giờ rốt cuộc cũng để vào mắt một tiểu mỹ nhân....“. Nàng chuyển tầm nhìn tới Lạc Trần, “Lần này hai người bọn họ xem ra lại là kỳ phùng địch thủ“.
Hoàng đế cười, cũng gật đầu nói: “Xem ra đúng là kỳ phùng địch thủ rồi“. Hắn lại thở dài, nói với Lạc Trần, “Lạc Trần, trẫm biết phẩm hạnh của ngươi, nhưng lão Tam từ trước đến giờ hễ mà coi trọng cái gì đó sẽ không ngại đối địch với người khác, e là lúc này ngươi vẫn chưa rước con gái người ta về nhà, thì hai ngươi cũng như nhau“.
Lạc Trần thản nhiên, không nhìn ra được cảm xúc gì. Lúc này Nhược Tiêu lại mở miệng, “Phụ hoàng, con có một chủ ý hay“.
“Được, con nói thử xem”
Nhược Tiêu lại nhìn Lạc Trần nói: “Không bằng vậy, phụ hoàng cho Tam ca cùng Lạc Trần một cơ hội, cho bọn họ cạnh tranh công bằng. Ai thắng sẽ cưới được tiểu thư Tiết gia. Thế cũng miễn cho có người nói người lấy hoàng quyền bức người ta hủy hôn sự, cũng không làm khó Tam ca, đồng thời giúp Lạc Trần thể hiện rõ được thực lực chân chính“. Nàng nâng cằm nhìn hoàng đế, vui mừng nói: “Phụ hoàng cảm thấy thế nào?”
Hoàng đế tất nhiên là gật đầu: “Được, được, được. Đây đúng là kế sách vẹn toàn“. Hắn nhìn về phía Lạc Trần, “Lạc Trần, trẫm cho ngươi một cơ hội, cho ngươi bộc lộ được thực lực của bản thân“.
Lạc Trần đương nhiên là tạ ơn, ta yên lòng chui lại vào túi hương.
Lúc sắp cáo từ, Nhược Tiêu hướng tới Lạc Trần lớn tiếng nói: “Ngươi nếu thua, phải ngoan ngoãn trở về làm phò mã của ta“.
Lạc Trần lạnh nhạt cười, cúi người chào nàng ta.
Lúc Lạc Trần mang ta về phủ đệ của mình, còn chưa vào cửa thì lại có hạ nhân tới báo là Tiết gia đại nhân tới. Lạc Trần cũng biết là vì chuyện gì, liền vội đi vào phòng.Tiết lão gia đang trong phòng thở dài, thấy Lạc Trần trở về, nhanh nhanh chạy ra đón, cũng không cất nổi nên lời.
“Lạc Trần biết vì sao lão gia tới đây, xin người tạm thời không cần lo lắng“.
Tiết lão gia nghe được Lạc Trần nói vậy, trong lòng cũng lặng xuống, buông tiếng thở dài nói: “Được, ta biết rồi...”
Dứt lời, Tiết lão gia liền cáo từ hồi phủ.